Triệu Thụy thoát khỏi ba vị lão tổ tông của Thi gia thành công, không khỏi nhẹ nhàng thở phào một hơi, liền đó hắn suy nghĩ xem mình phải tìm chỗ nào để ẩn trốn tạm thời.
Đông Hồ lúc này đã không còn ở được nữa, ba vị lão đầu của Thi gia này chịu phải thiệt thòi lớn như vậy, cho dù có phải lật tung cả Đông Hồ, cũng phải tìm ra Triệu Thụy.
Hắn phải tìm chỗ nào gần đó tránh đi, rồi mới tiếp tục suy nghĩ đối sách.
“Đi đâu tránh tạm cho tốt nhỉ?”
Triệu Thụy cẩn thận suy nghĩ một hồi, hốt nhiên nhớ lại tổng bộ của Linh Nguyên chân tiên giáo đã bị hủy diệt, dường như là một lựa chọn không tệ, ở đó cách Đông Hồ không xa không gần, hơn nữa còn nằm dưới lòng đất, hết sức kín đáo, ba lão già họ Thi đó không hiểu việc đời, hẳn không tìm ra chỗ đó.
Chỉ là Triệu Thụy không biết sau khi cảnh sát hủy diệt Linh Nguyên chân tiên giáo, có hủy diệt cửa vào tổng bộ không, nếu vậy thì có hơi phiền phức rồi.
Triệu Thụy suy nghĩ một chút, quyết định đi tới đó xem trước cái đã, liền tăng tốc bay về hướng An Huyện.
Rất nhanh, hắn đã bay tới phía trên Thanh Diệp Quan của An huyện.
Hắn giảm tốc độ, quan sát xung quanh một cái, phát hiện xung quanh Thanh Diệp Quan đèn đóm tắt tối om, cực kì yên lặng, chẳng thấy một bóng người.
Trên cổng chủ điện của Thanh Diệp Quan dán chéo hai miếng giấy niêm phong thật dài.
Triệu Thụy đánh giá, sau khi cảnh sát An huyện tiêu diệt Linh Nguyên chân tiên giáo, liền niêm phong chỗ này lại, không cho ai tới gần.
Trong lòng hắn lại có chút cao hứng, bởi vì điều này có nghĩa là, nếu hắn nấp ở đây, xác suất bị người phát hiện rất thấp, tỷ lệ an toàn được nâng cao rất nhiều.
Hắn đặt mẹ con Vân Phương Vân Liên xuống đất, rồi tùy ý phất tay một cái, một trận gió lạnh thổi qua, hai miếng giấy niêm phong ấy bị tróc ra, cánh cửa kêu cọt kẹt, tự động mở ra hai bên.
“Dưới đạo quan này có một hang động diện tích khá rộng, dùng để trốn rất không tệ.
Vốn đây là tổng bộ của Linh Nguyên chân tiên giáo, hai người hẳn phải nghe cái tên này trên TV.
Chúng ta tạm thời nấp ở đây, sau đó từ từ tính tiếp, hai người thấy thế nào?” Triệu Thụy vừa đi vào chủ điện, vừa dò hỏi.
“Anh cứ quyết định đi, bọn tôi đều nghe theo anh.” Vân Phương nhẹ nhàng đáp, duỗi tay sửa mái tóc bị gió thổi rối, rồi dắt Vân Liên, theo sau Triệu Thụy, cũng đi vào chủ điện.
Chờ ba người đi vào chủ điện rồi, Triệu Thụy lại vung tay một cái, hai cánh cửa của chủ điện như bị lực vô hình khống chế, chầm chậm đóng lại, mà hai miếng giấy niêm phong ở bên ngoài cũng bay từ dưới đất lên, dán vào trên cửa.
Tất cả đều trở về nguyên vị, dường như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Triệu Thụy tìm ra cánh cửa thông xuống lòng đất trong chủ điện.
Đáng mừng là cửa này không bị niêm phong, điều này tiết kiệm giùm hắn không ít phiền phức.
Hắn dẫn hai người Vân Phương và Vân Liên tiến vào lòng đất, đi qua thông đạo tối om sâu thẳm, đến hang đá rộng rãi từng là cấm địa của Linh Nguyên chân tiên giáo!
Chỗ này không thay đổi quá nhiều so với trước kia, tế đàn bằng nham thạch cao vút, vẫn đứng sừng sững giữa hang đá, chỉ là xương trắng chất đầy xung quanh đã được dọn sạch, vết máu đọng trên tế đàn cũng được rửa sạch sẽ cả.
Chỉ có điều thỉnh thoảng vẫn có thể thấy những vết máu màu đen trong những khe nứt của nham thạch, như muốn nói với người đời, nơi này từng diễn ra những hoạt động cúng tế cực kì máu me tàn khốc.
Vân Phương và Vân Liên lần đầu tiên đi vào trong hang động này, hoàn toàn không ngờ dưới cái đạo quan nhỏ xíu đó lại cón có một hang động khác, hơn nữa diện tích còn rộng thế này, trong lòng không khỏi cảm thấy hết sức lạ lùng, không ngừng hiếu kì đưa mắt nhìn ngó.
Triệu Thụy mang hai mẹ con lên tế đàn, tiến vào thạch điện, sau đó ngồi xuống đất, nói: “Thạch điện này vốn là chỗ ở của giáo chủ tà giáo.
Có điều, hắn đã đi tong rồi, vừa khéo cho chúng ta tới tiếp quản.”
Vân Phương quay đầu nhìn xung quanh, hốt nhiên cười cười hỏi: “Giáo chủ tà giáo đó cũng là do anh giải quyết sao?”
Triệu Thụy gật gật đầu, cũng không phủ nhận: “Không sai.
Lúc đó còn trải qua một trường kịch chiến.
Bất quá, thằng cha đó chỉ là bán yêu, thực lực bình thường, trừ diệt nó cũng không tốn bao nhiêu sức lực, trái lại ba vị lão tổ tông của các người, đúng là hết sức lợi hại, ba người liên thủ, ta chỉ có đường chạy.”
Vân Phương đưa mắt nhìn Triệu Thụy, cẩn thận đánh giá một lúc, lộ ra một chút vẻ cảm kích, một lúc sau, cô nhẹ nhàng thở ra: “Triệu lão sư, đoạn thời gian này anh âm thầm bảo vệ tôi và Liên Liên, thay bọn tôi hóa giải không ít nguy cơ, đúng là cực khổ cho anh rồi.”
“Không có gì, chịu sự nhờ vả của người, hết lòng làm việc mà thôi.” Triệu Thụy cười nhạt.
“Chịu sự nhờ vả? Triệu lão sư, anh chịu sự nhờ vả của ai vậy?” Vân Phương có chút kì quái, liền hỏi tiếp.
“Cô nói xem?” Triệu Thụy tịnh không trả lời trực tiếp, mà hỏi lại một câu.
Vân Phương ngẫm nghĩ rồi dò hỏi: “Chẳng lẽ là… cha tôi?”
“Đúng đó.
Chính là Vân Hùng lão gia tử.
Tuy nói trước đây cô và Vân Hùng lão gia tử có chút hiểu lầm.
Nhưng,