“Ngươi đã gọi người giúp đỡ?” Thi Thận dò hỏi một câu.
“Đâu cần phải vậy.
” Triệu Thụy lạnh nhạt nói.
“Đối phó với ba người các ngươi, một mình ta đủ rồi.
”
Thi Cương đại nộ, gầm lên: “Xú tiểu tử! Ngươi dám coi thường bọn ta thế à?”
Triệu Thụy hơi ngẩng đầu lên, cười nhẹ vẻ khinh thường: “Các ngươi có gì đáng để ta xem trọng? Đêm qua là ai hủy ước định?”
Khuôn mặt già nua của Thi Cương liền đỏ phồng lên, há miệng ra cả nửa ngày, nhưng cũng không biện bác được nửa câu.
Thi Thận và Thi Trí cũng trầm mặc không nói, cảm thấy chẳng còn mặt mũi nào.
Triệu Thụy cũng không để ý đến Thi Cương, quay đầu nhìn Thi Trí một cái, phát hiện lão đêm qua tuy thụ trọng thương, nhưng khôi phục cực nhanh, chí ít từ biểu hiện bên ngoài, không nhìn ra lão có điều gì khác thường, không hổ là Xuất Khiếu kì cường giả.
Đương nhiên, bên trong có thể có công lao của hai người Thi Thận và Thi Cương xuất thủ liệu thương.
Thi Trí trừng trừng nhìn Triệu Thụy, ánh mắt xen lẫn lo ngại và oán hận.
Một đao bất ngờ của Triệu Thụy đêm qua, thiếu chút nữa đã lấy đi nửa cái mạng già của lão!
Nếu không phải trên người mang linh đan trị thương của Đan Đỉnh Phái, thêm nữa có hai huynh đệ ra tay giúp đỡ, chỉ sợ bây giờ lão vẫn còn nằm trên giường.
Bất quá, cho dù là bây giờ, nguyên khí của lão vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, chỉ là biểu hiện ra bên ngoài không có gì khác thường thôi.
“Ngươi đã muốn giải quyết triệt để ân oán giữa chúng ta, tự nhiên là còn gì tốt hơn.
” Cho dù lo ngại hành động khác thường này của Triệu Thụy, Thi Trí vẫn hầm hầm nói một câu “Ngươi muốn quyết chiến ở đâu?”
Triệu Thụy tùy ý nói: “Trong thành thị không tiện lắm, chúng ta tay chân cũng không thoải mái, vùng núi phía bắc Đông Hồ, dân cư thưa thớt, chúng ta đến đó, thế nào?”
Thi Trí và Thi Thận nhìn nhau một cái, không nắm rõ được ý đồ của Triệu Thụy.
Bọn họ hoài nghi, trong đoạn thời gian Triệu Thụy biến mất, rất có khả năng đã đi mời Tu chân giả khác, cho nên mới có bộ dạng không sợ gì hết này.
Theo bọn họ thấy, một Tu chân giả có vài bằng hữu là điều hết sức bình thường.
“Vùng núi phía bắc không phải là chỗ thích hợp, Động Đình Hồ không phải ở cách đây không xa sao? Mặt hồ rộng rãi, nhìn không thấy bờ, bọn ta cảm thấy, lấy nơi đó làm chiến trường, trái lại rất thích hợp đấy.
”
Thi Trí lại đưa ra đề nghị, làm kiểu này, cho dù Triệu Thụy có mời người giúp đỡ, mai phục ở vùng núi phía bắc đi nữa, nhất thời cũng không kịp từ vùng núi phía bắc đuổi tới Đông Hồ.
Triệu Thụy nhìn Thi Trí một cái, hiểu rõ tính toán của lão, nhưng cũng không vạch trần ra, chỉ lạnh nhạt cười: “Tốt, quyết định vậy đi.
”
Nói xong, hai mũi bàn chân nhấn một cái, thân người bay lên, “rào” một tiếng, xông qua cửa sổ kính của tửu điếm.
Ba vị lão tổ tông của Thi gia, thấy Triệu Thụy tùy tiện như vậy, hoàn toàn không coi mình ra gì, sắc mặt không khỏi đồng thời biến đổi, hết sức khó coi.
Ba người cùng dẫm chân, cũng bay lên, đuổi gấp theo Triệu Thụy.
Lần này bọn họ sẽ không để cho Triệu Thụy biến mất khỏi tầm nhìn lần nữa.
Bốn người bay đến phía trên Động Đình Hồ mới dừng lại, nhìn nhau cách một khoảng không.
Trên đầu là mặt trời ấm áp mùa đông, dưới chân là Động Đình Hồ rộng không thấy bờ.
Ánh nắng màu vàng chiếu xuống mặt hồ rộng rãi, nổi lên những gợn sóng trong vắt.
Đây đó vài chiếc thuyền đánh cá đơn sơ, chầm chậm bơi dưới gió hồ lạnh ngắt.
“Đây đúng là chiến trường tuyệt vời, không làm vạ lây người vô tội.
” Triệu Thụy mỉm cười nói “Bất quá, gần đây cũng không phải là hoàn toàn không có người, các ngươi không sợ chiến đấu của chúng ta hấp dẫn sự chú ý của người khác sao?”
Ba người Thi Trí không trả lời, mà thần tình cảnh giác kiểm tra tình huống xung quanh, nhìn thấy xung quanh ngoại trừ bốn người bọn họ ra, hoàn toàn không có Tu chân giả nào khác.
Tuy nói địa điểm chiến đấu là do bọn họ quyết định, nhưng thận trọng một chút cũng không có gì sai.
Sau khi cẩn thận tra xét xung quanh một phen, ba lão mới xác định, xung quanh không có mai phục, dũng khi ba người liền to lên.
Cho dù trong lòng hơi có chút lo ngại, nhưng so với vừa rồi đã thoải mái hơn nhiều.
“Ngươi thật sự muốn dựa vào sức một mình mà khiêu chiến với ba người bọn ta?” Trên mặt Thi Trí lộ ra nụ cười có vài phần châm chọc.
“Chứ còn sao nữa?” Triệu Thụy tùy ý hỏi lại một câu.
“Thế thì ngươi quả thật là không tự lượng sức!”
Thi Trí cười lớn một tiếng, trong tiếng cười chứa đầy oán hận.
Lão lật cổ tay một cái, hai ngón tay hợp lại, đầu ngón tay lóe lên ánh chớp.
Tử điện phi kiếm mang theo tia chớp từ trong Trữ vật giới chỉ xông ra, lơ lửng cạnh lão.
Hai người Thi Thận và Thi Cương cũng tới tấp làm theo, lấy ra Tử điện phi kiếm, chuẩn bị chiến đấu.
Ba thanh phi kiếm với sét tím quấn quanh, xoay chuyển trên không, phát ra tiếng kêu vù vù, hàn quang bắn ra bốn phía, kiếm khí dày đặc.
Triệu Thụy thì dường như không hề cảm thấy kiếm khí bức người, trên mặt vẫn mang nụ cười mỉm thong dong.
Hắn không nhanh không chậm duỗi hai ngón tay, vuốt nhẹ lên Càn Khôn giới chỉ.
Thị Huyết ma đao mang theo một đạo quang mang màu đỏ tươi bắn ra khỏi giới chỉ, tán phát sát khí lạnh thấu xương, xoay quanh người hắn, xoay chuyển không ngừng.
“Ta có tự lượng sức không, cứ đánh đi rồi biết.
”
“Hừ, thật sao? Thế thì bắt đầu đi!” Thi Trí nghiêm giọng quát, kẹp ngón tay chỉ vào Triệu Thụy.
Tử điện phi kiếm như một tia chớp, mang theo tiếng phá không sắc nhọn bắn tới Triệu Thụy.
Đồng thời, hai người Thi Thận và Thi Cương cũng điều khiển Tử điện phi kiếm, từ hai hướng khác bắn tới Triệu Thụy.
Ba cây tử điện phi kiếm kéo theo cái đuôi màu tím thật dài, cắt ngang không gian, chớp mắt đã công tới sát bên