Triệu Thụy cẩn thận suy nghĩ rất lâu, cũng không biết được, hình xăm kì dị đại biểu cho viễn cổ truyền thừa sau lưng đó, vì sao lại đột nhiên phát nóng lên.
Thế là, hắn tạm thời vứt bỏ cách suy nghĩ tìm kiếm tới cùng, mang Tôn Tiểu Lan trở về phòng trọ thu xếp ổn thỏa.
Còn như vé xe lửa buổi tối về Bắc Giang, tự nhiên cũng không dùng nữa.
Mấy ngày sau đó, Triệu Thụy làm hướng dẫn viên du lịch, cùng Tôn Tiểu Lan đi chơi khắp đường lớn ngõ nhỏ, danh thắng cổ tích ở Đông Hồ, khiến Tôn Tiểu Lan vui quên về, thiếu chút nữa đã không chịu về Bắc Giang.
Trong đoạn thời gian này, hình xăm sau lưng Triệu Thụy, cứ cách hai ngày, không một chút dấu hiệu báo trước, đột nhiên phát sinh cảm giác nóng bỏng như lửa.
Cho dù loại cảm giác nóng bỏng này biến mất rất nhanh, nhưng cũng khiến Triệu Thụy phiền não khơng dứt.
Bởi vì, hắn không cách gì biết được nguyên nhân sinh ra cảm giác phỏng rát đó, càng không biết, cảm giác phỏng rát trên người mình có tăng lên nữa không.
Dạo chơi Đông Hồ mười ngày, cơ hồ những nơi đi được đều đã đi hết, Tôn Tiểu Lan cuối cùng vừa lòng hả dạ, chuẩn bị trở về.
Mua vé xe ngày mai xong, lại sắp xếp hành lí một phen, Triệu Thụy và Tôn Tiểu Lan phân ra hai phòng, ngủ rất sớm, chuẩn bị sáng thật sớm ngày mai bắt xe rời Đông Hồ, trở về Bắc Giang.
Cũng chẳng biết ngủ được bao lâu, hình xăm sau lưng Triệu Thụy bỗng như được châm lửa, phát ra ánh sáng màu xanh.
Sau đó, Triệu Thụy liền cảm thấy ở chỗ hình xăm sau lưng sinh ra cảm giác cháy bỏng kịch liệt.
Tiếp đó, cả người hắn từ từ bốc lên khỏi giường, bay ra khỏi cửa sổ.
Triệu Thụy giật nảy mình, vội vàng giãy giụa, muốn trở về mặt đất, thế nhưng, cả người hắn như bị buộc chặt bằng dây thừng vô hình, dù làm kiểu gì, tay chân cũng không động đậy được.
Triệu Thụy cứ như vậy bay về hướng nam, càng bay càng cao, càng bay càng nhanh.
Núi đồi, sông rạch, rừng cây, thành thị cứ vùn vụt trôi qua dưới chân hắn.
Cũng chẳng biết bao lâu, hắn cuối cùng cũng dừng lại trên một thành thị nhà cửa như rừng, diện tích cực lớn.
Triệu Thụy đánh giá xung quanh, trên đỉnh đầu mây đen như mực, che hết ánh trăng sao, không xuyên qua được chút nào.
Dưới chân là thành thị, mặt nam thành thị là biển rộng vô bờ.
Cho dù đang ở trên cao, cũng có thể lờ mờ nghe thấy tiếng sóng xô bờ.
Đây là chuyện gì vậy?
Chỗ này là đâu?
Mình sao lại đến đây?
Triệu Thụy đang nghi hoặc không hiểu, một đạo kim sắc quang mang to đùng từ phía xa bắn tới, như một thanh lợi kiếm, dễ dàng xé rách tầng mây dày đặc, nhuộm bầu trời đêm tối đen thành một mảnh kim sắc!
Tiên âm kì dị du dương vọng lại, lượn lờ trong tầng mây như thoi đưa.
Tiếp đó, uy thế cự đại tuyệt luân từ trên tầng mây rơi xuống, tỏa miết về phía xa vô tận, khiến người ta nghẹt thở!
Triệu Thụy đi trên đường tu chân đến ngày hôm nay, đã từng thấy biết không ít Tu chân giả.
Thế nhưng, cho dù tất cả Tu chân giả này hợp lại một chỗ, rồi phóng đại một vạn lần, uy thế mà bọn họ phát ra, cũng còn xa mới bằng!
Triệu Thụy đang lúc kinh hãi, âm thanh uy nghiêm mà vang dội đã truyền xuống, không ngừng vang vọng trong thiên địa.
“Truyền thừa của viễn cổ, khiến người ta thành tuyệt thế cường giả, thế nhưng, nó cũng mang đến tai hỏa ngập đầu! Trớ chú của cổ yêu đã mở ra.
Đi kèm với lực lượng cường đại, trớ chú cũng không ngừng sinh trưởng! Tìm kiếm Phong Thần chi thư phân tán khắp nơi đi! Mở ra thông thiên chi lộ, ngươi mới được cứu vớt!”
“Trớ chú? Phong Thần chi thư? Thông thiên chi lộ? Mấy cái này rốt cuộc là lai lịch thế nào? Mà ngươi là ai?”
Triệu Thụy đầu đầy sương mù, lớn giọng la lên.
Thế nhưng, những nghi vấn này lại tịnh không có ai hồi đáp.
Chùm sáng màu vàng kim dần dần ảm đạm.
Tầng mây đen như mực hợp lại với nhau, không có nửa cái khe hở, màu đen lại một lần nữa thống trị thế giới.
Thanh âm như tiếng chuông lớn đó cũng dần dần biến mất, chỉ còn dư âm lẩn quất.
Triệu Thụy đột nhiên phát giác, sức lực vô hình gây ra trên thân hắn đã đột nhiên biến mất.
Tiếp đó, thân thể hắn liền như một quả thiết chùy, từ trên cao vạn mét rơi thẳng xuống!
“A!”
Triệu Thụy kêu lớn một tiếng, đầu đầy mồ hôi ngồi dậy khỏi giường.
Thành thị, mây đen, biển lớn, tất cả đều biến mất.
Hắn vẫn ở trong phòng ngủ của mình.
Triệu Thụy quay đầu lại, đồng hồ báo thức ở đầu giường đang chỉ ba giờ sáng.
Ngoài cửa sổ một mảnh đen kịt, đến một chút đèn đóm cũng chẳng thấy, yên tĩnh phi thường.
“Ác mộng?”
Triệu Thụy nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Đúng rồi, đó ắt hẳn là một ác mộng.
Triệu Thụy tựa vào đầu giường, nghĩ vậy.
Thế nhưng, tình tiết trong ác mộng lại rõ ràng như vậy, như được khắc sâu vào trong đầu.
“Trớ chú, Phong Thần chi thư, thông thiên chi lộ…”
Triệu Thụy cau mày, bắt đầu sắp xếp những tư tưởng hỗn loạn trong đầu.
Đột nhiên, hắn như nhớ lại cái gì, nhảy ra khỏi