“Ai là Triệu Thụy?” Vừa bước vào, Từ Vinh Phong đã lớn giọng gào một câu.
“Là ta đây.
” Triệu Thụy nhìn hắn, trên mặt mang nụ cười ôn hòa trả lời “Xin hỏi, ngươi là vị nào vậy?”
“Đây là Phong ca của ta, mấy khu phố quanh đây đều là địa bàn của Phong ca chúng ta!” Một tên lưu manh nhanh nhẹn tranh trước phụ họa.
“Há? Thì ra là Phong ca à?” Triệu Thụy cười cười “Không biết Phong ca đến phòng mạch nhỏ xíu của ta có chuyện gì không?”
Từ Vinh Phong liếc mắt, nghiêng đầu, đánh giá trên dưới Triệu Thụy mấy cái rồi mới hơi ngẩng đầu, nói: “Triệu bác sĩ, ta vừa vào, thấy sinh ý của ngươi dường như không tệ nghe! Bệnh nhân đến khám cũng đủ sắp hàng đấy.
”
“Cũng đủ sống.
” Triệu Thụy tùy ý nói một câu, trong lòng thì đang phỏng đoán ý đồ đến đây của lũ lưu manh này.
Theo phỏng đoán của hắn, mấy tên lưu manh này có lẽ là thấy phòng mạch của hắn có nhiều người tới khám, nên mới đỏ mặt tía tai, muốn tới đây đòi tiền bảo kê.
Lúc này, Từ Vinh Phong nói tiếp: “Triệu bác sĩ, ngươi ăn thịt cũng phải để người khác uống nước canh chứ, ngươi cạnh tranh lợi hại thế này, khiến những người khác sống không được a! Bây giờ rất nhiều người đều phản cảm đối với ngươi! Triệu bác sĩ, vì an toàn của ngươi, vẫn là không nên mở phòng mạch ở đây, nể mặt ta, đổi chỗ đi, thế nào?”
Lời này của Từ Vinh Phong tuy khách khí, nhưng ngữ khí thì đầy ý uy hiếp, ai cũng nghe ra được.
Triệu Thụy lúc này mới hiểu ý tứ của Từ Vinh Phong, thì ra vừa rồi mình phỏng đoán hoàn toàn sai lầm, những tên lưu manh này là do đồng nghiệp phái tới gây sự!
Còn như nguyên nhân, là do hắn cướp sinh ý của bọn họ!
Triệu Thụy đột nhiên cảm thấy mình có chút oán giận.
Thật ra, hắn mỗi ngày chỉ khám vẻn vẹn mười bệnh nhân thôi, con số này, đối với những phòng mạch khác mà nói, tịnh không tạo thành uy hiếp gì.
Bác sĩ chân chính chủ trị trong phòng mạch Lan Thụy, thật ra là người nhiệt tình trị bệnh cứu người Tôn Tiểu Lan.
Những bệnh nhân mộ danh mà tới, tuyệt đại đa số đều là do cô trị liệu.
Sự thật, bệnh nhân bình thường đến phòng mạch, đều không có bệnh hoạn gì lớn, với y thuật của Tôn Tiểu Lan đã dư sức ứng phó.
Chỉ có những bệnh mà cô không cách nào chẩn đoán chính xác, mới chuyển qua cho Triệu Thụy.
Phải nói là, kẻ chân chính cướp sinh ý của người khác, là Tiểu Lan tỷ giàu lòng yêu thương kia mới đúng, Triệu Thụy hắn chẳng quan hệ gì, những tên lưu manh đi đập phá này quả thật tìm sai mục tiêu rồi.
Đương nhiên, Triệu Thụy sẽ không giải thích nội tinh cho mấy tên tiểu lưu manh này, chỉ hơi mỉm cười, nhàn nhạt hỏi lại một câu: “Nếu ta không muốn rời đi, vậy phải làm sao?”
“Không đi?” Từ Vinh Phong cười giả tạo trừng mắt nhìn Triệu Thụy, khóe miệng lộ ra một chút hung ác “Triệu bác sĩ, vậy là ông không nể mặt tôi rồi! Ta nói cho ngươi, ngươi muốn đi cũng được, không muốn đi, cũng phải đi! Ta cho ngươi ba ngày thời gian, thu thập đồ đạc xéo đi cho lão tử! Nếu không, phòng mạch của ngươi xảy ra chuyện gì, ai cũng không dám đảm bảo!” Hắn vừa nói xong, những tên đàng em đứng cạnh đã nhao nhao chỉ Triệu Thụy chửi rủa phụ họa để tăng thêm thanh thế cho đại ca.
“Có nghe rõ chưa!”
“Nội trong ba ngày phải dời đi! Nếu không đi thì đốt phòng mạch của ngươi, xem ngươi làm sao khám bệnh cho người ta?”
“Đến lúc đó không đi, thấy ngươi một lần chém ngươi một lần.
”
Mấy tên lưu manh thần tình hung ác, khí thế lăng nhân.
Những bệnh nhân đang chờ khám bên ngoài, nghe bên trong la gào như vậy, mỗi người đều run rẩy tâm thần, ngơ ngác nhìn nhau, không biết rốt cuộc mấy tên lưu manh đó tìm Triệu bác sĩ làm gì.
Một đám người Từ Vinh Phong khí thế hung hăng, Xích Hỏa lão yêu lại bị la gào đến mức có chút bực dọc.
Hắn cau mày, thập phần khinh thường liếc mấy tên lưu manh kia một cái, rồi chụm đầu lại gần Triệu Thụy, nhỏ giọng nói: “Triệu bác sĩ, mấy tên rác rưởi này thật phiền người ta à! Nếu ngài không tiện ra tay, không bằng tôi giúp ngài xử lý đi, đảm bảo sạch sẽ gọn gàng, không lưu lại bất cứ vết tích gì, giống như bọn chúng trước giờ chưa từng xuất hiện trên thế giới này!”
Nói xong, hắn lại quay đầu, nhếch mép cười với mấy tên tiểu lưu manh kia, thè lưỡi ra, nhẹ nhàng liếm liếm khóe mép, ánh mắt khát máu sắc bén như dao quét qua quét lại trên mặt bọn chúng.
Đám người Từ Vinh Phong trong lòng bỗng phát lạnh không có lý do, cảm thấy tên quái nhân tóc đỏ râu đỏ nhìn có vẻ lôi thôi này, giống như một con hung thú lãnh khốc mà cường đại, mà bọn chúng lại như những con cừu non bị lột sạch, tùy thời đều có thể bị ăn hết cả da lẫn xương!
“Xích Hỏa lão yêu, ta không hy vọng ngươi ăn thịt người trước mặt ta, như vậy khiến ta cảm thấy không thoải mái.
” Triệu Thụy cau cau mày, nói “Ngoài ra, nếu như có mấy người đột nhiên mất tích trong phòng mạch của ngươi, sẽ kéo cảnh sát tới.
Ta không muốn dẫn tới những phiền phức đó.
”
Xích Hỏa lão yêu không dám làm trái mệnh lệnh của Triệu Thụy, chỉ thất vọng nhún nhún vai, nhỏ giọng hỏi: “Vậy ngài tính giải quyết mấy thằng ngu có mắt không tròng này ra sao?”
“Ta tự nhiên sẽ có cách.
”
Triệu Thụy cười cười, lấy một cây Hỏa Long thảo trong tay ra, lại lặng lẽ lấy từ trong Càn Khôn giới chỉ ra một cái hoa nhỏ màu đen, để cùng một chỗ với cây Hỏa Long thảo.
Cái hoa nhỏ màu đen này kêu là Thi Trùng hoa, là Triệu Thụy sau khi tu tập Tử Thanh Tiên Y thần điển, sưu tầm được từ Thiên Phúc ảo cảnh.
Theo Tử Thanh Tiên Y thần điển ghi lại, Thi Trùng hoa sinh trưởng ở nơi âm khí cực nặng gần cương thi, kịch độc của nó động vào ắt chết.
Bất