Thời gian từng ngày trôi qua, Lâm Vạn Hòa không ngừng uống thuốc, thân thể cũng không ngừng tốt hơn.
Bất quá, hắn tịnh không khua chiêng gióng trống, tuyên dương khắp nơi, mà lựa chọn im lặng.
Chính vì vậy, cả bệnh viện, ngoại trừ Tôn Tiểu Lan ra cũng không có người thứ hai nào biết bí mật này.
Một tuần trôi qua rất nhanh, trong khi Lâm Vạn Hòa đang hoan hỉ vì sự khôi phục của mình, Trần Tân Vũ viện trưởng đang ngồi trong văn phòng viện trưởng to lớn, nhíu chặt mày, nhìn đám người đứng đối diện bàn làm việc.
Đứng đối diện với lão là chủ nhiệm khoa chỉnh hình của Thương Hải đệ nhất bệnh viện và đội ngũ chữa trị của hắn.
Đối tượng phục vụ của đội ngũ điều trị này chỉ có một người, đó là cục trưởng vệ sinh Lâm Vạn Hòa.
Trần viện trưởng trước giờ vì bệnh tình của Lâm Vạn Hòa mà lo lắng bồn chồn, lão cơ hồ động dụng tất cả tài nguyên tốt nhất trong tầm tay, trị liệu cho Lâm Vạn Hòa, nhưng mãi đến tuần trước cũng chưa thấy hiệu quả.
“Bệnh của Lâm cục trưởng chẳng lẽ không cách nào trị khỏi sao?” Trần Tân Vũ trầm ngâm hỏi thuộc hạ.
Vị bác sĩ chủ nhiệm khoa chỉnh hình có chút bó tay đáp: “Trần viện trưởng, ông phải biết, hoại tử đầu xương đùi thuộc về vấn đề khó khăn cấp thế giới, không phải trong phạm vi năng lực của tôi có thể giải quyết, đội ngũ trị liệu của chúng tôi chỉ có thể nỗ lực hết cỡ làm chậm sự phát triển của bệnh.
Bất quá, nói thật, cho dù như vậy, chúng tôi cũng không có nhiều tin tưởng, bởi vì bệnh của Lâm cục trưởng đã nghiêm trọng phi thường rồi.”
Trần Tân Vũ gật gật đầu, bản thân lão cũng là chuyên gia y học, hiểu rất rõ rằng bệnh này khó trị, có thể làm dịu bệnh tình của Lâm cục trưởng, tiền đồ của lão có lẽ sẽ nâng cao hơn một bước.
Thế nhưng, nếu cả một bệnh viện to như vậy lại không giúp ích gì được cho Lâm cục trưởng, không dám đảm bảo Lâm cục trưởng có giận cá chém thớt tới lão hay không.
Lúc đó, cuộc sống của lão chỉ sợ sẽ không dễ dàng.
Trần viện trưởng trầm mặc hồi lâu, suy đi nghĩ lại quan hệ lợi hại, cuối cùng quyết định, tự mình để lộ ra một điểm bệnh tình cho Lâm cục trưởng, để Lâm cục trưởng có một chuẩn chuẩn bị về tâm lý.
Tuy nói như vậy có thể dẫn đến lão bị Lâm cục trưởng hầm hầm chửi rủa, nhưng dù sao so với ý thất vọng tích tụ tới cuối cùng bộc phát ra một lần cũng tốt hơn nhiều.
“Ngươi theo ta tới phòng bệnh của Lâm cục trưởng một chuyến.”
Trần Tân Vũ phân phó chủ nhiệm khoa chỉnh hình một câu, rồi dẫn đội ngũ trị liệu tới phòng 315 khu dành cho cán bộ.
Thành viên của đội ngũ trị liệu đều có một loại dự cảm, lần này là họa chứ không phải phúc.
Một đám người tâm tình thấp thỏm đến phòng 315 khu dành cho cán bộ, Trần Tân Vũ đứng ngoài cửa, hít sâu một hơi, tiếp sức cho mình, rồi mang vẻ bi tráng của tráng sĩ chặt tay, mở cửa phòng bệnh.
Trong sát na lão mở cửa phòng bệnh, mọi người đều mở to mắt, mặt mang vẻ chấn kinh vô cùng, đứng nguyên chỗ cũ.
Bọn họ nhìn thấy một cảnh khiến bọn họ không thể nào tưởng tượng nổi!
Lâm Vạn Hòa mà mấy ngày trước phải có người dìu mới miễn cưỡng đi được, bây giờ lại giống như một người khỏe mạnh, nhảy nhót trong phòng bệnh!
Thật ra, với tuổi tác của Lâm cục trưởng, cho dù hoàn toàn khỏe mạnh, cũng không nhất định sẽ nhảy nhót được nhanh nhẹn thế?
Đây là chuyện gì?
Lâm cục trưởng không phải đã mất khả năng tự mình đi lại rồi sao?
Sao bây giờ lại có thể nhảy lên nhảy xuống trong phòng bệnh!
Ảo giác!
Nhất định là ảo giác!
Đám người Trần Tân Vũ trong đầu đồng thời nổi lên ý niệm như vậy, mặt đầy vẻ không thể tin được.
Lâm Vạn Hòa đang phấn khởi lúc này cũng nhìn thấy đám Trần Tân Vũ, không khỏi có chút xấu hổ ngừng nhảy cóc, ho một tiếng, lấy vẻ quan lớn, nói: “Trần viện trưởng, các ông đến đấy à?”
Trần Tân Vũ lúc này như mới tỉnh mộng, lắp ba lắp bắp hỏi: “Lâm cục trưởng, ông… ông sao có thể nhảy nhót được?”
“Bởi vì bệnh tôi đã trị khỏi rồi.” Lâm Vạn Hòa cười lớn đáp.
“A? Bệnh ngài đã trị khỏi rồi?”
Trần Tân Vũ càng thêm giật mình, chứng hoại tử đầu xương đùi này chính là vấn đề khó cấp thế giới, làm sao đột nhiên trị khỏi rồi? Sao lão chẳng nghe chút tin tức nào?
Trần Tân Vũ dùng ánh mắt hoài nghi nhìn đám đội ngũ trị liệu mà mình mang tới.
Thế nhưng, lão rất nhanh phát hiện, đám bác sĩ dưới tay trên mặt cũng ngơ ngác và chấn kinh như vậy thôi.
Chẳng lẽ bệnh của Lâm cục trưởng không phải do bệnh viện chúng ta trị?
Thế ông ta lại đi trị ở đâu? Ông ta không phải nằm suốt trong bệnh viện chúng ta sao?
Trần Tân Vũ nghĩ bụng thế, hơi khom người, dò hỏi: “Lâm cục trưởng, bệnh này của ông… là trị khỏi ở đâu vậy?”
“Một nơi mà ông tuyệt đối không ngờ tới.” Lâm Vạn Hòa đưa ra nút thắt, rồi mới từ từ nói: “Một phòng mạch nhỏ kêu là Lan Thụy ở ngoại ô phía nam.”
“A? Một phòng mạch nhỏ?”
Trần viện trưởng và đội ngũ trị liệu còn chưa tỉnh táo lại từ trong chấn kinh, câu nói tiếp của Lâm Vạn Hòa đã như một quả đạn chấn động nổ tung ra, chấn cho bọn họ tâm tối mắt hoa, cơ hồ đứng cũng không vững!
“Thần y trong phòng mạch đó vẻn vẹn chỉ cho tôi dùng đan dược đặc chế trong một tuần lễ, liền khiến tôi triệt để bình phục.”
“A! Một… một tuần lễ!”
“Chuyện này sao có thể!”
“Bệnh của ông là vấn đề khó khăn của giới y học mà!”
“Vẻn vẹn chỉ uống thuốc một tuần, đã trị khỏi rồi?”
Mọi người không cách nào kiềm chế sự chấn kinh