Ngồi trên xe buýt xuống Tây lộ, bước thêm hai trăm thước về phía trước thì đã đến cửa tiệm dược Bảo Đức.
Đây là một tòa nhà ba tầng có chút lỗi thời, nhưng lại lộ ra vài sắc màu cổ kính.
Ngói lưu ly màu đen lợp trên mái hiên(1), "Tiệm trung dược Bảo Đức" năm chữ vàng tươi to lớn treo lên rầm đỡ cửa trên lầu một.
Mấy chữ rồng bay phượng múa này như ngựa chứng bất kham, nghe nói là do Lâm Bảo Đức tự tay viết lấy.
Chữ cũng như người, cũng có thể từ trong đó mà nhìn ra tính cách của lão nhân này.
Tòa nhà ba tầng này, chỗ bán dược phẩm cũng chính là lầu một, lầu hai là phòng mạch, lầu ba còn lại chính là chỗ ở của lão.
Lâm Bảo Đức dĩ nhiên là sẽ không đứng ra bán dược, chỗ này đều là do hắn mời người đến để quản lý.
Triệu Thụy bước vào tiệm dược, mùi dược nồng đậm lập tức ập vào mặt.
Diện tích tiệm dược ước chừng chưa đến một trăm mét vuông.
Một cái quầy dài cao bằng nửa người chia đại sảnh ra làm hai.
Một nửa bên trong quầy là phòng trưng bày thuốc.
Một loạt tủ dược cao lớn cơ hồ chạm đến trần nhà, vài dược sĩ tuổi khoảng hơn năm mươi, vận áo thân dài ngắn tay, đang dựa theo phương thức điều chế mà lấy dược phẩm từ những hộc nhỏ trong tủ dược ra cân.
Phía ngoài quầy quỹ là những người bệnh đang đứng xếp hàng chờ lấy thuốc.
Lúc này chính là thời gian nghỉ trưa, người đến tiệm dược lấy thuốc có chút thưa thớt, bởi vậy những dược sĩ này có vẻ cũng không quá bận rộn.
Triệu Thụy cảm giác mình tới đúng lúc, nếu chậm hơn chút nữa, lúc những dược sĩ này quá bận bịu, chỉ sợ sẽ còn không thèm trả lời mình.
Chăm chú nhìn một dược sư nhìn có vẻ tương đối nhàn nhã, hắn đi tới, cầm lấy kim sâm đã được chuẩn bị lấy ra trước, đưa tới trước mặt dược sĩ.
Còn tuyết sâm hắn vẫn để nguyên ở trong Nhẫn Càn Khôn, không vội để nó lộ diện.
"Sư phụ, ta có cây nhân sâm này, người có thể giúp ta giám định sâm linh một chút không?"
Vị dược sĩ kia có chút bất đắc dĩ ngó hắn một cái, lại liếc qua nhân sâm trong tay hắn, nhíu nhíu mày.
Các loại sâm mà hắn gặp qua cũng không biết đã có bao nhiêu, nhưng chưa từng thấy qua loại sâm gì mà toàn thân phát ra màu vàng nhạt.
Không cần nhìn kỹ thêm lần nữa hắn cũng có thể chắc chắn, cây sâm này tuyệt đối là đồ giả.
Hắn thậm chí còn có chút hoài nghi, cái người tuổi trẻ trước mắt này nói không chừng cũng là một tên lừa đảo, đem sâm giả ra gạt người.
Nếu quả thật là như thế, hắn rõ ràng đã tìm sai địa chỉ.
Nếu không có vài phần bản lãnh chân chính thì đừng nghĩ đến chuyện làm việc ở trong tiệm dược Bảo Đức này.
Dược sĩ suy nghĩ như vậy, bằng một giọng nói lạnh lùng nói với Triệu Thụy:
"Không có sâm nào như vậy, đây là một món đồ giả, một phân tiền cũng không đáng giá."
Hắn vừa nói, vừa phẩy phẩy tay, ý bảo hắn mau biến đi.
Không ngờ lại nghĩ đây là cây sâm giả!
Triệu Thụy có chút tức giận.
Hắn mặc dù không thể xác định sâm linh của nhân sâm trên tay, nhưng có thể đoan chắc nó là một bảo bối, vậy mà dược sĩ trong tiệm dược này lại hoàn toàn không phân biệt được hàng, vậy chỉ có thể nói hắn rõ là hữu danh vô thực(2).
Nhìn qua những dược sĩ khác, hắn phát hiện bọn họ cũng đều dùng một thứ ánh mắt hoài nghi nhìn mình.
Triệu Thụy vô cùng thất vọng.
Hắn vốn tưởng rằng Lâm Bảo Đức với danh tiếng bên ngoài, dược sĩ dưới tay cũng ắt hẳn sẽ có chút bản lãnh chân chính.
Không nghĩ tới tất cả đều không có kiến thức.
Hắn thậm chí hoài nghi, cho dù là Lâm Bảo Đức tự thân đến đây cũng chưa chắc đã có bản lãnh để tiến hành giám định đối với nhân sâm bên trong Nhẫn Càn Khôn.
Quên đi, ta cứ về trước thôi.
Dù sao nhân sâm cũng ở trên tay mình, sớm muộn rồi cũng sẽ biết được công dụng của nó.
Triệu Thụy nghĩ vậy, xoay người rời khỏi tiệm dược.
Triệu Thụy vừa mới ra khỏi cửa, một lão nhân râu trắng tóc bạc đeo cặp kính lão từ lầu hai đi xuống.
Dược sĩ trong phòng vừa thấy lão đều vội vàng cung kính cúi gập lưng chào: "Ông Lâm, ngài đã tới."
Lão nhân này đúng là Lâm Bảo Đức.
Mặc dù không hề giúp người ta khám bệnh, nhưng mỗi ngày sớm tới tối cũng đều phải đến tiệm dược kiểm tra một vòng, đây đã là một cái thói quen lâu năm.
Lâm Bảo Đức tuy tính tình cổ quái nhưng bình thường cũng không nổi nóng với người khác, nói tóm lại, cũng xem như hòa nhã.
Nếu là lúc trước, khi mấy dược sĩ này vấn an lão, lão cũng chỉ gật đầu ra dấu, có khi còn có thể trò chuyện với bọn họ.
Nhưng lão bây giờ do tâm sự nặng nề nên cũng không có biểu lộ gì.
Đó