Hồng Hạc đạo nhân thứ gì cũng biểu hiện ra ngoài mặt, Triệu Thụy vừa nhìn đã biết trong lòng hắn nghi hoặc và ủ rũ.
Bất quá, Triệu Thụy cũng lười giải thích, động viên cho hắn, một mình tiếp tục chẩn đoán.
Thần thức của Hồng Hạc đạo nhân này thụ trọng thương, kinh mạch cơ bắp cũng bị lực lượng cuồng mãnh phá hủy nghiêm trọng.
Nếu dùng phương pháp trị liệu bình thường, khẳng định sẽ không có bao nhiêu tác dụng, có thể giữ được mạng đã rất không tệ rồi.
Nếu muốn thực lực khôi phục tới mức trước kia, đúng là nằm mơ!
Bất quá, Tử Thanh Tiên Y thần điển Triệu Thụy lấy được từ Tiên Ma lăng viên lại là viễn cổ tiên vật.
Tiên phương trên đó ghi lại, đến viễn cổ thần ma cũng có thể trị khỏi, huống chi một tu chân giả nhỏ nhoi thế này?
Triệu Thụy nhớ lại bí phương ghi trong Tử Thanh Tiên Y thần điển, rồi tiến hành đối chiếu cẩn thận với thương thế của Hồng Hạc đạo nhân, cuối cùng chọn từ trong đó ra một tiên phương tên là Tu thần phục kinh hoàn.
Triệu Thụy cảm thấy tu thần phục kinh hoàn này có thể khôi phục cả thần thức kinh mạch của tiên ma viễn cổ, trị khỏi cho Hồng Hạc đạo nhân hẳn không phải là vấn đề.
Chỉ là phân lượng phối chế tiên đan này cần phải chú ý một chút, dẫu sao thân thể của tiên ma so với Hồng Hạc đạo nhân cường hãn hơn không biết bao nhiêu lần.
Vạn nhất chế thuốc quá liều, làm chết Hồng Hạc đạo nhân cũng có chút không hay.
Triệu Thụy trong lòng quyết định chủ ý, bắt đầu chế thuốc theo tiên phương ghi lại.
Tài liệu cho các tiên phương trong Tử Thanh Tiên Y thần điển đều không dễ kiếm.
Triệu Thụy trong tay không có thiên tài địa bảo, chỉ có thể đi Thiên Phúc ảo cảnh, tìm Phong Tang Tử của Đan Đỉnh Phái mà mua.
Đương nhiên, tiên thạch mua mấy thứ này là Hồng Hạc đạo nhân đưa.
Triệu Thụy đoạn thời gian này cực kì nghèo túng, bèn hung hăng vơ vét của Hồng Hạc đạo nhân một hồi, vét hắn sạch nhẵn, đừng nói pháp bảo gì, đến nội khố của hắn thiếu chút nữa cũng đã đem đến Luyện Khí Tông đổi lấy tiên thạch rồi.
Hồng Hạc đạo nhân chỉ có thể cười khổ, nếu giá cả hắn bỏ ra có thể khiến hắn khôi phục thực lực, đương nhiên là đáng giá.
Nếu như hắn không khôi phục, cho dù lưu lại những cái đó cũng chẳng ích gì.
Phối hợp đầy đủ thiên tài địa bảo cần thiết, Triệu Thụy bắt đầu bế quan luyện đan.
Lần luyện đan này hắn luyện mất cả ba ngày.
Ba ngày sau, thiên tài địa bảo mua mất mấy chục khối thượng phẩm tiên thạch bị luyện thành một viên tu thần phục kinh hoàn màu trắng sữa.
Hồng Hạc đạo nhân cầm được viên tiên đan này rồi, tịnh không uống ngay mà lật qua lật lại xem xét không thôi.
Toàn bộ hi vọng của hắn đều gửi gắm vào một viên thuốc nho nhỏ này.
Nếu viên thuốc này không có tác dụng, tu vi khổ cực mấy trăm năm của hắn cũng sẽ rơi rụng tại đây, hắn sẽ biến thành một phàm nhân, một lần nữa sinh hoạt trong nhân gian.
Khoảng cách to lớn này, hậu quả nghiêm trọng này khiến hắn không lạnh mà run.
Do dự thật lâu, Hồng Hạc đạo nhân không còn lựa chọn nào khác, ngửa đầu một cái, mặt đầy bi tráng uống tu thần phục kinh hoàn, rồi nhắm mắt lại.
Hắn cẩn thận cảm thụ tình huống trong thân thể.
Điều khiến hắn chấn kinh là, tu thần phục kinh hoàn uống vào chưa lâu, một luồng nhiệt lưu kì dị đã dâng lên từ đan điền, theo kinh mạch chảy tới tứ chi bách cốt, bắt đầu tu phục thần thức, kinh mạch, cho tới cơ bắp bị thương của hắn với tốc độ khiến người ta kinh dị.
Hồng Hạc đạo nhân chỉ cảm thấy khó mà tin nổi!
Độ nặng thương thế của hắn, đến đại sư luyện đan của Đan Đỉnh Phái cũng cho rằng đã hết thuốc chữa.
Không ngờ bác sĩ trẻ tuổi nhìn có vẻ bình thường trước mắt lại khiến thần thức và kinh mạch của hắn khôi phục được!
Y thuật thế này, đúng là thấy chưa từng thấy, nghe chưa từng nghe!
Qua hơn nửa ngày, cổ nhiệt lưu đó mới dần dần lui đi, Hồng Hạc đạo nhân mở mạnh mắt ra, vẻ mặt cuồng hỉ nhảy lên: “Chữa được rồi! Thần thức của ta! Kinh mạch của ta! Đều chữa khỏi chỉ trong thời gian ngắn như vậy! Không dám tin! Nếu không phải ta tự thân thể hội, thật không dám tin trên thế giới lại còn có loại y thuật thần diệu tuyệt luân thế này!”
Xích Hỏa lão yêu nghe Hồng Hạc đạo nhân la vậy không khỏi kinh dị trợn tròn mắt, trừng trừng nhìn Triệu Thụy.
Đối với thương thế của Hồng Hạc đạo nhân, hắn cũng không có nhiều hi vọng, chỉ mang tâm trạng cầu may đưa Hồng Hạc đạo nhân đến đây.
Không ngờ Triệu Thụy lại trị khỏi triệt để thương thế nghiêm trọng cho Hồng Hạc đạo nhân, sao không khiến hắn cảm thấy chấn kinh!
Y thuật thế này, ngoại trừ dùng “quỷ thần mạc trắc” ra, còn có thể dùng từ gì để hình dung nữa?
Xích Hỏa lão yêu nuốt nước miếng, chỉ cảm thấy mỗi lần hắn gặp Triệu Thụy, luôn có thể phát hiện ra thứ gì đó khiến hắn giật mình, hắn càng phát giác ra, người trẻ tuổi trước mặt hắn khiến người ta không cách nào nhìn thấu, sự kính sợ trong lòng đối với Triệu Thụy bất tri bất giác lại lớn thêm vài phần.
Hồng Hạc đạo nhân kích động xong dần dần bình tĩnh lại, hắn khom người vái Triệu Thụy một cái thật sâu: “Triệu tiên sinh, y thuật của ngài có thể nói là kinh thiên địa, khấp quỷ thần, tu chân giới đệ nhất thần y không phải ngài ra thì chẳng còn ai nữa.
Vừa rồi tôi vậy mà còn hoài nghi y thuật của ngài, đúng là có mắt mà không thấy núi Thái Sơn, ngài ngàn vạn lần đừng chê trách.”
Triệu Thụy không để ý xua xua tay: “Chẳng có gì to cả.
Chỉ là thần thức và kinh mạch ngươi tuy bị trọng thương,