Triệu Thụy vừa tới Tân Dương, tìm nhà khách để hành lý, cũng không nghỉ ngơi, ra ngoài đi tản bộ ngay.
Tới một thành thị mới, hắn phải nhanh chóng quen thuộc và thích ứng với hoàn cảnh ở đây.
Tân Dương tuy là thành thị gần biên giới, nhưng do việc buôn bán ở biên giới phát đạt, vì vậy thập phần phồn hoa, thành thị cũng được xây dựng tương đối xinh đẹp, kiến trúc của nhiều dân tộc tập hợp một chỗ làm người ta cảm thấy mới mẻ.
Triệu Thụy đi dạo một vòng trên đường, bất tri bất giác đã tốn hai ba tiếng đồng hồ.
Lúc này đã ba bốn giờ chiều, hắn cũng hơi đói, bèn thuận tiện đi về phía một trà lâu nhìn tương đối cao cấp gần đó.
Trà lâu tên là Thanh Uyển, khí sắc cổ kính, hai vị tiểu thư đón khách hai bên cửa chính mặc áo dài màu hồng điểm hoa, tôn lên thân thể linh hoạt, khiến người ta suy nghĩ lung tung.
Thấy Triệu Thụy tiến vào, hai tiểu thư đón khách xinh đẹp mỉm cười hơi khom người hành lễ, hoan nghênh hắn tới.
Triệu Thụy hơi gật đầu, tiến vào trà lâu, một vị nữ phục vụ khác y phục sạch sẽ tiến tới, hỏi một câu: “Tiên sinh ngồi mấy chỗ?”
“Một chỗ.”
Triệu Thụy đáp đơn giản một câu, xoay đầu đánh giá hoàn cảnh trong trà lâu, trà lâu sinh ý không tệ, trong đại sảnh đã có không ít khách ngồi uống trà nói chuyện.
Mặt tây có quầy hàng dựa vào tường, ông chủ hơi mập mặc một bộ đồ tây, trên mặt mang nụ cười quen thuộc của thương nhân, đứng sau quầy hàng kiểm tra sổ sách.
Đại khái cảm thấy tia nhìn của Triệu Thụy, ông chủ trà lâu ngẩng đầu nhìn hắn một cái, liền đó cúi đầu xuống tiếp tục công tác.
Theo hắn thấy, Triệu Thụy không phải khách quen, lại đi một mình, nhân viên chiếu cố là đủ rồi, hắn không cần phải tự mình phí công.
“Một chỗ… vậy ngài ngồi bên kia.” Nhân viên phục vụ vừa nói, vừa muốn dẫn Triệu Thụy tới góc đông nam của đại sảnh.
Nhưng Triệu Thụy muốn khảo sát cẩn thận bước hành động tiếp theo, không muốn bị người quấy rầy bèn nói: “Cho tôi một nhã gian, phải tốt một chút.”
Nhân viên phục vụ nhìn Triệu Thụy một cái, đại khái lấy làm kì quái tại sao Triệu Thụy lại một mình thuê phòng riêng, nhưng cũng hết sức hiểu chuyện không nói gì cả.
Cô đến quầy hàng tra sổ, rồi dẫn Triệu Thụy lên lầu hai tới một nhã gian tên là Thiên Hòa cư.
Nhã gian này không lớn lắm, chỉ thích hợp cho một nhóm hai ba người, nhưng sắp đặt thập phần trang nhã, có thể thấy đã tốn không ít tâm tư về mặt này.
Ngoài ra, vị trí nhã gian thập phần không tệ, có thể nhìn thấy đường phố phồn hoa thông qua cửu sổ kính không dính mảy bụi.
Triệu Thụy gọi một bình Đại Hồng Bào, lại gọi một ít điểm tâm, rồi vừa ăn điểm tâm, uống trà, vừa suy nghĩ xem phải làm sao mới tìm ra được trang phong thần chi thư thất lạc trong thành Tân Dương này.
Đã có bài học kinh nghiệm từ việc tìm kiếm phong thần chi thư ở Thương Hải, Triệu Thụy biết hắn không thể tìm lâu ngày chày tháng được.
Nếu không, vừa mất thời gian, vừa không thấy đầu mối nào.
Bất quá, hắn cũng không thể khua chiêng gióng trống rầm rộ, động dụng những mối quen biết của mình trong tu chân giới để tìm kiếm.
Bởi vì phong thần chi thư chính là viễn cổ bảo vật, có sức hấp dẫn cực lớn đối với bất cứ tu chân giả nào trong tu chân giới.
Bây giờ tu chân giả không thấy hứng thú với phong thần chi thư, vì bọn cho rằng đó chỉ là một truyền thuyết hư vô phiêu miểu.
Nếu không cẩn thận để lộ phong thanh cho tu chân giả của tu chân giới biết được trên đời quả thật tồn tại phong thần chi thư, những tu chân giả đó tuyệt đối sẽ ùn ùn kéo tới cả bầy cả lũ, cho dù phải đào sâu ba thước đất, cũng phải moi kiện hi thế chi bảo này lên cho được!
Đến lúc đó, chỉ sợ hắn sẽ trở nên có sức hấp dẫn còn hơn cả Đường Tăng.
Những tu chân giả mờ mắt vì lòng tham đó và các loại yêu ma quỷ quái nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua cho hắn!
Đừng nói hắn muốn tìm ra đầu mối của phong thần chi thư ở Tân Dương, cho dù tính mạng của hắn chỉ sợ cũng khó giữ được.
Triệu Thụy tự nhiên sẽ không ngu xuẩn để mình rơi vào hoàn cảnh vừa phiền phức vừa nguy hiểm đó.
Hắn bưng chén trà, nhắp một ngụm rồi hơi cau mày, suy nghĩ phải làm sao tìm ra trang phong thần chi thư thứ hai cho an toàn mà nhanh chóng.
Trong lúc suy nghĩ, cô nhân viên phục vụ dẫn đường lúc nãy tiến vào, đi sau là ông chủ trà lâu đầu đầy mồ hôi.
Ông chủ tiến vào nhã gian, móc ra một cái khăn tay màu trắng lau mồ hôi trên đầu, cười xòa nói với Triệu Thụy: “Vị tiên sinh này, thật có lỗi quá, xin hỏi, ngài có muốn đổi nhã gian không?”
“Đổi chỗ khác? Sao lại phải đổi?” Triệu Thụy có chút kì quái nhìn ông chủ một cái, hỏi.
“Là thế này.” Ông chủ cười nói “Vừa rồi nhân viên phục vụ của tôi chọn sai, thật ra phòng này đã có người đặt trước.
Bây giờ khách đã đến, cho nên…”
“Phòng đặt của các ông không phải vẫn còn hay sao? Bọn họ chẳng lẽ không thể đổi phòng khác?”
Ông chủ cười khổ: “Khách hàng chỉ định phải chọn phòng này.
Ngài xem có đổi được không, nếu ngài chịu đổi, điểm tâm và trà toàn bộ đều miễn phí.”
Triệu Thụy không để ý chút tiền nhỏ đó, hắn nhớ lúc nhân viên phục vụ dẫn hắn tới đây, đã đặc ý tra sổ sách, nếu nói có người đặt, thì