Trương bí thư và hai cảnh sát bị bức xin lỗi nhận sai với Triệu Thụy xong, lủi thủi rời khỏi trà lâu.
Hồng Hạc đạo nhân và Thạch thư kí thì ở lại, uống trà nói chuyện phiếm với Triệu Thụy, đồng thời xin lỗi Triệu Thụy vì ba người kia vô lễ.
Triệu Thụy luôn suy nghĩ phải tìm Phong Thần chi thư trong thành Tân Dương ra sao.
Nói chuyện với Hồng Hạc đạo nhân và Thạch thư kí một hồi, linh quang trong não hắn bỗng lóe lên, nổi lên một ý niệm, cảm thấy nếu như có thể tiến vào hệ thống cảnh sát, có lẽ giúp đỡ được cho việc tìm manh mối của Phong Thần chi thư.
Vì chức nghiệp của cảnh sát có thể thu hoạch tương đối nhiều tin tức, ngoài ra, hắn mượn thân phận cảnh sát, tìm manh mối của Phong Thần chi thư cũng tương đối dễ dàng, không khiến người ta nghi ngờ.
Thế là, Triệu Thụy nói ý mình muốn tiến vào giới cảnh sát cho Thạch thư kí và Hồng Hạc đạo nhân, hi vọng Thạch thư kí có thể giúp hắn chuyện này.
“A? Ngươi vì sao phải tiến vào giới cảnh sát?” Hồng Hạc đạo nhân nghe xong cảm thấy thập phần bất ngờ “Với y thuật xuất thần nhập hóa của ngươi, làm một thần y không phải tốt lắm sao? Sao đột nhiên lại muốn dổi nghề?”
“Làm bác sĩ lâu cũng hơi chán rồi.
Muốn đổi nghề khác hưởng chút mới mẻ.” Triệu Thụy cười cười, tìm lý do cho mình.
Thạch thư kí và Hồng Hạc đạo nhân nhìn nhau một cái, trong lòng rõ ràng, đây chỉ là cái cớ của Triệu Thụy với họ mà thôi.
Bất quá, Triệu Thụy nói vậy, bọn họ tuy có chút nghi hoặc, nhưng cũng không tiện truy vấn tiếp.
Hồng Hạc đạo nhân được Triệu Thụy trị liệu, nợ Triệu Thụy một món nhân tình to lớn, bây giờ Triệu Thụy đề xuất yêu cầu, hắn tự nhiên không cách nào cự tuyệt, bèn bắt Thạch thư kí toàn lực giúp đỡ.
Thạch thư kí là chủ quản bộ môn chính trị và pháp luật, muốn cho Triệu Thụy vào hệ thống cảnh sát cũng không phải là chuyện gì đặc biệt khó khăn, hơi trầm ngâm một chút rồi cũng đáp ứng.
Ba người nói xong chuyện chính, lại uống trà nói chuyện một hồi, chủ khách đều vui vẻ, sau khi lưu lại phương thức liên hệ, bèn tự rời đi.
Triệu Thụy ra khỏi trà lâu, tịnh không lập tức đón xe về nhà khách, mà theo đường dành cho người đi bộ chậm rãi đi về hướng đông, tiếp tục du lãm trong thành phố này.
Tân Dương náo nhiệt phồn hoa, trên đường xe chạy như mắc cửi, trên phố đi bộ người qua kẻ lại, người ngoại quốc tóc vàng mắt xanh cũng rất thường gặp.
Triệu Thụy vừa đi vừa nhìn, đi dạo một hồi, cảm thấy dạo cũng đủ rồi, bèn chuẩn bị qua cầu vượt, sang bên đối diện bắt xe về.
Trên đường nhiều người, nhưng trên cầu vượt lúc này lại không có ai.
Trừ Triệu Thụy ra, chỉ có một người đi phía sau hắn.
Triệu Thụy cảm thấy hành động của người đi phía sau dường như có chút lén lút, bèn quay đầu lại nhìn.
Hắn phát hiện ra người này không cao, thân thể tỏ ra gầy còm yếu ớt, mang một cái mũ bóng chày, rụt cổ, cúi đầu, ngoại trừ cái cằm nhọn hoắc và làn môi mỏng ra, nhìn không rõ chỗ nào khác.
Chỉ là cảm giác bản năng, dung mạo của hắn hẳn phải thanh tú.
Triệu Thụy lưu tâm, lại tịnh không quá chú ý, với thực lực của hắn, đối với một phàm nhân, đúng là không có gì phải để ý.
Người đó theo sát sau Triệu Thụy như vậy, đi được một đoạn, mắt thấy đã đi đến giữa cầu vượt, khoảng cách hai người đã rút ngắn, người đó chỉ cần đưa tay ra, đã có thể dễ dàng chạm vào túi áo Triệu Thụy.
Người đội mũ bóng chày đại khái cho rằng Triệu Thụy không nhận ra, bèn bắt đầu hành động của mình.
Hắn móc trong túi áo ra một mảnh thép bén nhọn, khép hai ngón tay rồi vạch tới túi áo Triệu Thụy.
Động tác của hắn nhanh nhẹn lưu loát, tuyệt đối không lề mề, vừa nhìn đã biết hẳn là tay sành sỏi.
Nếu gặp phải người khác, có lẽ hắn sẽ thành công, đáng tiếc hắn lại gặp phải Triệu Thụy.
Mắt thấy mảnh đao vạch tới trên quần Triệu Thụy, Triệu Thụy đột nhiên lật cổ tay một cái, nắm chặt cánh tay tên trộm.
Tên trộm không khỏi giật mình, hoàn toàn không ngờ hành động của mình không những bại lộ, mà còn bị người ta tóm!
Hắn không khỏi luống cuống, dùng toàn lực giãy giụa, muốn thoát khỏi tay Triệu Thụy.
Nhưng cánh tay hắn như bị kìm sắt kẹp lại, hắn giật kiểu gì cũng không ra nổi.
Trong lúc vật lộn, cái nón bóng chày rớt xuống, lộ ra một mái tóc dài xinh đẹp và một khuôn mặt thanh tú.
Tên trộm này lại là một tiểu nữ hài xinh đẹp!
Nữ hài này tuổi không lớn, chỉ khoảng mười bốn, mười lăm, ngũ quan tú lệ, da dẻ trắng bóc như trong suốt, một đôi mắt to đen nhánh xinh đẹp xoay tròn trong khóe, tỏ ra thập phần linh động.
“Đừng tốn sức nữa, ngươi giật không ra đâu.” Triệu Thụy cười cười “Chỉ có thể trách ngươi quá xui xẻo, lại đi ăn cắp của ta.
Hãy ngoan ngoãn theo ta tới đồn cảnh sát.”
Nữ hài vừa nghe muốn đưa cô đến đồn cảnh sát, càng hoảng hốt hơn, dưới sự sốt ruột, cũng không để ý nhiều lắm, liền như một con mèo nhỏ bị dồn ép hết mức, há họng cắn lên cánh tay Triệu Thụy.
Cô vốn cho răng, miếng này hẳn phải cắn ra một miếng thịt trên cánh tay Triệu Thụy, mà cô cũng có thể nhân lúc Triệu Thụy đau đớn mà thoát ra, thừa cơ bỏ chạy.
Ai biết,