Tổ điều tra chủ yếu có hai phương hướng: Một là thân phận bối cảnh của hung phạm Vương Hiển, cho tới nguyên nhân hắn không sợ súng đạn, hướng còn lại là lai lịch của người thần bí mang mặt nạ bạc đột nhiên xuất hiện.
Vương Hiển đã chết, hứng thú điều tra với hắn tự nhiên giảm xuống rất nhiều, trọng điểm của tổ điều tra hướng về người sau, thảo luận của họ nhiều nhất cũng là đề tài liên quan đến người mang mặt nạ bạc.
“Người mang mặt nạ bạc đó có phải là yêu quái không?” Đinh Linh mới vừa ngồi xuống ghế chủ tọa hội nghị đã có người hỏi.
“Đại khái thế.
Nếu không sao lại lợi hại như vậy?” Một cảnh sát khác rít một điếu thuốc rồi nói.
“Đúng, hung phạm Vương Hiển chính là quái vật, người mang mặt nạ bạc đó tùy tiện một kích đã giải quyết được Vương Hiển, không phải yêu quái thì là gì nữa?”
“Yêu quái? Trên thế giới này lấy đâu ra yêu quái?”
“Thằng cha đó cường hãn như vậy, lại biết bay trên trời, không phải yêu quái thì là gì? Chẳng lẽ là thần tiên?”
Lúc này Đường Lỗi đột nhiên cười chen vào một câu: “Có lẽ người mang mặt nạ bạc đó chính là người mà chúng ta biết, mang mặt nạ chỉ để che giấu thân phận của mình.”
Triệu Thụy trong lòng phát hoảng, không ngờ Đường Lỗi lại có thể liên tưởng tới bước này, nếu cứ tiếp tục suy đoán theo đường đó, đúng là có chút bất lợi đối với hắn.
Thế là hắn cười chọc: “Đường Lỗi, người mang mặt nạ bạc đó không phải là thân thích của ngươi đó chứ.”
Người khác nghe câu này đều cảm thấy thú vị, cười lên ha ha, Đường Lỗi cũng cười hắc hắc không ngừng.
Cười một hồi, hội nghị lại tiếp tục, Triệu Thụy nhìn mọi người bảy miệng tám lưỡi đoán mò, trên mặt bất động thanh sắc, trong lòng lại cảm thấy buồn cười.
Phỏng đoán của mấy người này có phần không đáng tin lắm rồi.
Bất quá hắn cũng không lên tiếng, chỉ im miệng xem kịch, những người này phán đoán càng xa sự thật, đối với việc che giấu thân phận của hắn càng có lợi.
Hội nghị kéo dài hơn một tiếng đồng hồ, Đinh Linh thấy vẫn không có bất cứ đầu mối gì, dần dần có chút sốt ruột.
Cô gõ gõ bàn, ra hiệu mọi người yên tĩnh lại, rồi đưa ánh mắt về phía Triệu Thụy: “Triệu Thụy, tuy ngươi lần đầu tham gia thảo luận, bất quá, nếu như ngươi có cách nhìn gì, có thể nói ra.”
“Cách nhìn thì không có.” Triệu Thụy nhún nhún vai, hắn nói rất thật thà, hắn đúng là không có bất cứ cách nhìn nào đối với mình “Ta chỉ cảm thấy hứng thú với bối cảnh và lai lịch của hung phạm khủng bố - Vương Hiển.
Ta muốn đi nơi Vương Hiển vẫn sinh hoạt – thôn Giang Bình, điều tra thực địa một lần, xem thử Vương Hiển là người thế nào, vì sao lại biến thành hung tàn cường hãn như vậy.
Ngoài ra, chúng ta cũng có thể nhìn thấy người mang mặt nạ bạc ở đó.
Cá nhân ta cho rằng, ngày đó hắn đã đột nhiên xuất hiện trước mặt Vương Hiển, đồng thời tru sát Vương Hiển, có lẽ là một việc có kế hoạch, hắn nói không chừng cũng cảm thấy hứng thú với bối cảnh của Vương Hiển.”
Đinh Linh nghe rồi, cúi đầu cẩn thận suy nghĩ, bèn duỗi tay chỉ chỉ với Triệu Thụy, đồng ý với đề nghị của Triệu Thụy: “Tốt! Ngày mai ngươi đi thôn Giang Bình! Nếu như không có chuyện gì, bây giờ giải tán.” Mọi người ào ào đứng lên rời phòng hội nghị.
Triệu Thụy tan sở về nhà, ăn cơm tối xong, bắt đầu thu thập vật dụng tùy thân, chuẩn bị cho ngày mai đi thôn Giang Bình.
Hắn tiến vào phòng ngủ, mở tủ áo, chuẩn bị lấy hai bộ đồ để thay, chuông điện thoại hắn đột nhiên vang lên, là Đinh Linh gọi.
Triệu Thụy bắt điện thoại, giọng lành lạnh của Đinh Linh lập tức truyền từ trong điện thoại ra.
Đinh Linh nói với hắn, sự tình có thay đổi một chút, ngày mai không cần đi thôn Giang Bình, trực tiếp tới phòng hội nghị ở tầng năm cục cảnh sát, cũng là nơi bình thường tổ điều tra vẫn họp.
Triệu Thụy đối với việc này cảm thấy phi thường kinh ngạc, bèn dò hỏi Đinh Linh nguyên nhân, Đinh Linh lại tịnh không trả lời thẳng, mà bảo hắn ngày mai tới cục cảnh sát tự nhiên sẽ biết.
Ngắt điện thoại, Triệu Thụy cầm điện thoại đứng yên tại chỗ cũ, suy nghĩ rốt cuộc xảy ra tình trạng gì mà đến nỗi thay đổi hành trình của hắn.
Bất quá, suy nghĩ nửa ngày cũng không tìm ra nguyên nhân, bèn dứt khoát không suy nghĩ nữa.
Một đêm yên lặng, đến ngày hôm sau, hắn như thường lệ bắt xe tới cục cảnh sát.
Cục cảnh sát đại khái là mới xây, rất hiện đại, cũng rất xinh đẹp
Ngoài tòa cao ốc hình cung còn có một quảng trường hình tròn chiếm đất hết sức rộng, một cái cửa tự động co duỗi ngăn cách cục cảnh sát và thế giới bên ngoài.
Triệu Thụy cho tài xế ngừng trước cửa lớn, trả tiền xe rồi đi vào trong.
Vừa vào cổng, tiếng còi xe chói tai đột nhiên vang lên phía sau hắn.
Triệu Thụy là một tu chân giả, cảm giác nhanh nhạy, có chuẩn bị tâm lý, cũng không bị dọa sợ, chỉ né qua bên cạnh, bảy tám chiếc xe con cao cấp phóng nhanh như gió qua bên người hắn, ào ào chạy vào quảng trường.
Xe ngừng trước cao ốc văn phòng, mười mấy người đàn ông bước từ trên xe xuống.
Trong đó có một lão tăng râu tóc đều bạc, thân mặc tăng bào, được một đám nam tử mặc âu phục mang giày da vây quanh là bắt mắt nhất.
Cao tầng lãnh đạo của cục cảnh sát cơ hồ dốc hết cả ra đứng xếp hàng trên bậc thềm đá ngoài tòa cao ốc để nghênh tiếp, tới cục trưởng bình thường khó thấy cũng đứng trong hàng ngũ nghênh tiếp.
Vừa thấy lão tăng đó tới, cục trưởng liền dẫn thuộc hạ lên nghênh đón, hoàn toàn không thấy bộ dạng kiêu ngạo thường ngày.
Sau khi ân cần hỏi han vô cùng nhiệt tình một hồi, cục