Triệu Thụy yên lặng nấp trong bóng tối của một pho tượng Phật tàn phá, thấy rõ cả quá trình.
Hắn vốn không muốn bộc lộ thân hình mình ra, nhưng hiện tại Hạn Bạt đã phá phong ấn, Khô Vinh đại sư lại bị trọng thương, lúc này càng nguy hiểm tới sinh mạng, đã đến lúc hắn không thể không ra tay!
Triệu Thụy lấy Thị Huyết ma đao ra khỏi Càn Khôn giới chỉ, lạnh lùng nhìn Hạn Bạt, rồi nhấn mũi chân lên mặt đất một cái, triển động thân hình, lưu lại trên không một cái bóng máu xám, trong chớp mắt đã xông tới sau lưng Hạn Bạt.
Hắn trầm giọng quát một tiếng, nắm đao trong tay phải vung mạnh một cái, đao mang màu đỏ thẫm bỗng bộc phát, mang theo tiếng rít bén nhọn, xé rách không khí, hung hăng chém tới lưng Hạn Bạt, thanh thế kinh người.
Hạn Bạt giật nảy mình, tuy nó đã biết trong động quật có thể còn tu chân cường giả khác ẩn nấp, nhưng nó vạn vạn lần không ngờ đối thủ lại lẻn tới cạnh nó không chút tiếng tăm như vậy!
Hạn Bạt trở tay không kịp, vội vàng vứt bỏ công kích với Khô Vinh đại sư, rồi vặn mình trên không, lật cổ tay một cái, chụp tới Thị Huyết ma đao, thử dùng móng vuốt bén nhọn ngăn cản Thị Huyết ma đao.
Thế nhưng, động tác của nó vẫn chậm một bước, Thị Huyết ma đao đã trùng trùng chém lên sống lưng nó!
Tiếng giao kích nặng nề vang lên ngắn ngủi, cổ tay Triệu Thụy chấn động một cái, lực đạo chém xuống bỗng ngừng lại.
Triệu Thụy hết sức bất ngờ, hắn vốn cho rằng một đao này có thể cắt Hạn Bạt thành hai nửa, không ngờ thân thể Hạn Bạt lại cứng rắn hơn xa cương thiết, khiến kế hoạch của hắn hoàn toàn đổ vỡ!
Sau chớp mắt kinh ngạc, Triệu Thụy lập tức tùy cơ ứng biến, lật cổ tay một cái, dùng lực kéo ma đao xuống, vạch trên lưng Hạn Bạt một vết thương vừa sâu vừa dài!
Hạn Bạt phát ra một tiếng gào thảm thiết, bổ nhào tới trước, thoát ngay khỏi ma đao, rồi quay đầu lại cuồng nộ trừng mắt nhìn Triệu Thụy, há miệng ra, liệt diễm ngưng tụ thành hỏa trụ rồi phun tới Triệu Thụy.
Hỏa trụ còn chưa bắn tới, Triệu Thụy đã cảm thấy nhiệt độ không khí xung quanh đột ngột tăng cao, khí lưu nóng rực ập vào mặt khiến hắn cơ hồ nghẹt thở!
Hắn vội vàng vặn người, né sang bên cạnh.
Liệt diễm hừng hực bắn qua sát bên thân, rơi lên vách đá phía sau.
Một tiếng “ầm” vang lên, vách đá lập tức bị nhiệt độ cao nung chảy ra một lỗ hổng lớn, đá hoa cương chớp mắt hóa thành thể lỏng, bắn ra tung tóe, có một số rơi trên đất, phát ra tiếng xèo xèo, thập phần đáng sợ.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, Hạn Bạt đã kéo dài khoảng cách với Triệu Thụy, bay tới nơi an toàn.
Triệu Thụy biết không dễ gì phát động tập kích bất ngờ nữa, cũng dừng lại tại chỗ, đồng thời tìm kiếm cơ hội tiến công.
“Ngươi là ai? Ngươi là ai!”
Hai mắt Hạn Bạt phun ra ngọn lửa thật dài, trừng trừng nhìn Triệu Thụy, phát ra tiếng gào sắc nhọn, trong thanh âm đầy bạo nộ.
Một đao vừa rồi của người mang mặt nạ bạc đột nhiên xuất hiện này tuy không chém chết nó nhưng cũng gây ra cho nó thương thế không nhỏ.
Điều này đối với nó ngủ say ngàn năm, mới vừa phá phong ấn mà nói, là một nhục nhã to lớn không phải nghi ngờ!
Phải biết, nó không phải cái xác không hồn không có bất cứ tư tưởng nào, mà là vương giả trong cương thì, yêu vật cao cấp có tu vi tinh thâm trong tu chân giới!
Khô Vinh đại sư mới vừa thoát chết dưới tay Hạn Bạt cũng kinh ngạc nhìn Triệu Thụy, cũng muốn biết thân phận của người thần bí mang mặt nạ bạc này.
Ông hết sức rõ ràng, đây đã là lần thứ hai người mang mặt nạ bạc này ra tay tương cứu, thần bí cường giả vừa rồi ra tay giúp đỡ ở ngoài Đoạn Long Áp khẳng định là người mang mặt nạ bạc này.
“Ta là ai, có cần phải biết không?” Triệu Thụy cười cười.
Tuy Hạn Bạt không nhìn thấy nụ cười của Triệu Thụy, nhưng cũng nghe ra sự châm chọc trong ngữ khí của Triệu Thụy.
Cảm giác khuất nhục trong lòng nó càng cường liệt hơn, lửa giận càng thịnh vượng hơn!
Nó gào lên một tiếng sắc nhọn, dùng lực nhảy mạnh một cái, nhảy cao lên không trung, rồi từ trên cao bổ xuống Triệu Thụy, trong mắt, trong miệng đồng thời phun ra ba cây cột lửa hừng hực.
Triệu Thụy thấy hỏa trụ lao tới, vội vàng triển động thân hình, nhảy lên không trung, lách một đường cong trên không trung, thử tránh khỏi ba cây trụ lửa đó, lại gần Hạn Bạt để công kích tiếp.
Hạn Bạt thấy vậy, hừ lạnh một tiếng, làm ra một thủ thế quái dị, thi triển chú pháp.
Ba cây trụ lửa đó đột nhiên phát ra một tiếng nổ rung trời, nổ tung ra, hình thành mưa lửa đầy trời, ào ào trút xuống, căn bản không cách nào tránh khỏi!
Triệu Thụy trong lòng phát lạnh, không ngờ Hạn Bạt còn có chiêu này.
Nhiệt độ của mưa lửa này cao đến mức khiến người ta sợ hãi, một khi mưa lửa rơi lên người hắn, chỉ sợ cả người sẽ lập tức bốc cháy, không chỉ như vậy, sự dày đặc của mưa lửa khiến hắn không còn chỗ trốn!
Sắc mặt Triệu Thụy trầm xuống, nghĩ bụng đã không tránh nổi, vậy khỏi tránh cũng được!
Hắn đem tất cả chân khí ngưng tụ trong Thị Huyết ma đao.
Thị Huyết ma đao hấp thu chân khí rồi liền phát ra ánh sáng chói mắt, nhuộm xung quanh thành một màu đỏ máu!
Triệu Thụy giận dữ rít một tiếng, ngưng tụ tất cả ánh sáng trong ma đao thành một quang nhận vô kiên bất tồi, vung mạnh một cái.
Huyết sắc quang nhận mang theo uy thế cuồng mãnh tuyệt luân, gào rít chém vào mưa lửa đầy trời.
Mưa lửa do Hạn Bạt tạo thành, tuy uy lực to lớn, nhưng trước huyết sắc quang nhận chói mắt này cũng mất đi màu sắc.
Mưa lửa như trút lại bị một đao của Triệu Thụy thẳng thừng chặt thành hai nửa!
Trên khuôn mặt xấu xí cứng đờ của Hạn Bạt lộ ra thần sắc kinh ngạc, dường như không ngờ người mang mặt nạ bạc đột nhiên xuất hiện này lại đột nhiên có lực lượng cường đại như vậy, lại có thể vượt xa lắc dự liệu của nó, thậm chí đến mưa lửa do nó chế tạo cũng không cách nào gây thương tổn cho người mang mặt nạ bạc này!
Trong sát na Hạn Bạt kinh ngạc, Triệu Thụy đã xoay một cái trên không, dư uy của huyết sắc quang nhận lấy thế phong quyển tàn vân chém tới Hạn Bạt.
Hạn Bạt kinh hô một tiếng, lòng biết không hay, hai chân giẫm lên không một cái, búng về phía sau, muốn tránh một kích hung ác này của Triệu Thụy.
Thế nhưng, phản ứng của nó vẫn chậm một chút, Thị Huyết ma đao đã mang uy thế lăng lệ bổ tới trên đầu!
Một tiếng “rắc” giòn tan vang lên, quang nhận chói mắt chém lên vai nó.
Tuy thân thể Hạn Bạt cực kì cứng rắn, nhưng dưới quang nhận sắc bén vô cùng này lại không có tác dụng gì.
Một cánh tay của nó lập tức bị chém cụt sát nách, rơi xuống mặt đất!
Hạn Bạt kêu thảm một tiếng thê lương, đau đớn cường liệt khiến nó cơ hồ mất đi lý trí, cho dù trong cuộc chiến phong ấn ngàn năm trước, nó cũng chưa từng chịu qua thương hại to lớn như vầy!
Khô Vinh đại sư nằm trên đất, nhìn một màn này lại vừa vui vừa lo.
Ông vui vì người mang mặt nạ bạc đột nhiên xuất hiện này lại có thể liên tiếp khiến Hạn Bạt bị thương, thực lực quả là cường đại!
Lo là Hạn Bạt này chịu công kích như vậy tất sẽ rơi vào cuồng nộ, công kích triển khai ra sẽ càng khủng bố!
Quả nhiên, cách nghĩ của Khô Vinh đại sư còn chưa tiêu tán trong đầu, Hạn Bạt đã bắt đầu cuồng nộ rít lên, yêu khí cường đại từ trên thân nó điên cuồng tuôn ra, khuấy động không khí trong thạch quật, hình thành từng trận cuồng phong va đập lung tung trong thạch quật, thanh thế kinh người.
Khô Vinh đại sư biến sắc mặt, biết quyết chiến cuối cùng sắp triển khai, ông vội vàng giãy giụa, bò ra xa khỏi chiến trường, nằm sau một pho tượng phật tàn phá để tránh khỏi bị vạ lây.
Tiếng rít của Hạn Bạt càng lúc càng vang, yêu khí trên người nó tán phát cũng càng lúc càng dày.
Liệt diễm hừng hực từ thân nó bốc lên, xông thẳng lên không, rồi ngưng tụ trên không thành từng đám mây màu đỏ lửa.
Hỏa vân càng lúc càng nhiều, sau cùng hợp thành một đám, hình thành tầng mây dày đặc, lững lờ ép giữa không trung!
Nhiệt độ trong cả động quật bắt đầu tăng lên nhanh chóng, Triệu Thụy thậm chí cảm thấy mình như đang ở trong lò lửa.
Hắn biết không hay, vì hắn cảm thấy trong hỏa vân này ẩn tàng năng lượng khiến người ta giật mình, nếu như những năng lượng này trút xuống, đừng nói cái hang động này, cho dù cả ngọn núi này cũng tan chảy ra triệt để!
Hắn toàn lực gia tốc, cả người hóa thành một cái bóng xám mắt thường khó thấy, xông tới Hạn Bạt, muốn diệt trừ nó trước khi pháp thuật này phát động!
Chính vào lúc này, Hạn Bạt vung vẫy cánh tay còn lại, phát ra một tiếng gào cao ngạo:
“Xích địa vạn lý!”
“Ầm! Ầm! Ầm!”
Tiếng ầm ầm như sấm rền liền vang lên, từng chùm sáng to lớn đường kính đến hai mét xé rách tầng mây bắn thẳng ra, rơi xuống đất.
Mặt đất rung động kịch liệt, chỗ đất bị chùm sáng rơi xuống, trong chớp mắt nham thạch tan ra, biến thành nham thạch nóng chảy.
Nham tương bị khí lưu khuấy động bắn lên cao, tung tóe bốn phía.
Từng cái hố to lớn xuất hiện trên mặt đất, như bị cày qua.
Khô Vinh đại sư sắc mặt đại biến, ông không ngờ Hạn Bạt này lại khủng bố như vậy, vượt xa tưởng tượng của ông.
Đáng cười là lúc ban đầu ông còn cho rằng, bằng vào thực lực của mình có thể phong ấn được Hạn Bạt!
Ánh mắt Khô Vinh đại sư ném về phía Triệu Thụy đang tận lực né tránh dưới chùm sáng nóng rực.
Trong lòng ông tuy hết sức hi vọng người mang mặt nạ bạc này có thể diệt trừ Hạn Bạt.
Thế nhưng, dưới tình huống trước mắt, ông tịnh không ôm nhiều hi vọng lắm.
Tình huống của Triệu Thụy quả thật như Khô Vinh đại sư thấy, chẳng lấy gì làm lạc quan.
Những chùm sáng màu đỏ uy lực cường đại đó khiến hắn rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm cực độ, uy lực và nhiệt độ cao mà những chùm sáng này ẩn chứa thật quá đáng sợ, một khi bị bắn trúng, cho dù không chết cũng tróc một lớp da.
Hắn nâng cảm giác lên tới mức nhạy bén nhất, dốc hết toàn lực luồn lách như con thoi giữa những chùm sáng tử vong, luôn tránh khỏi công kích trí mạng ở thế ngàn cân treo sợi tóc.
Từng chùm sáng lướt qua thân hắn đập lên mặt đất, sóng khí nóng rực đốt cháy không ít tóc trước trán hắn.
Triệu Thụy lúc này cảm thấy mình đã đánh giá sai thực lực của Hạn Bạt.
Theo cảm giác của hắn, Hạn Bạt này hẳn là yêu vật ở trình độ Xuất Khiếu kì, nhưng pháp thuật khủng bố lúc này tuyệt đối không phải một yêu vật Xuất Khiếu kì có thể thi triển ra được.
Phải là yêu vật Phân Thần kì mới có thực lực cỡ này!
Theo đó mà thấy, cảnh giới tu luyện của Hạn Bạt trước khi bị phong ấn chỉ sợ đã tiến vào Phân Thần kì!
Mà Bát Hoang lục tiên quyết của hắn trước mắt mới tu luyện tới Luyện Thần trung kì, tương đương với tu chân giả Xuất Khiếu kì, có chênh lệch to lớn với Hạn Bạt!
Tuy thực lực chênh lệch so với Hạn Bạt cả một tầng, bất quá, Triệu Thụy tịnh không cho rằng mình hoàn toàn không có cơ hội tru sát Hạn Bạt.
Dẫu sao Hạn Bạt bị Hoằng Pháp thần tăng phong ấn hơn một ngàn năm, tuy hiện tại đã phá phong