Hoàng Điểu nhìn Triệu Thụy mặt không biểu tình, trên trán không ngừng tuôn ra từng giọt mồ hôi lạnh.
Hắn tuy là đại ca của một băng trộm, nhưng nhiều nhất cũng chỉ có thể tính là tiểu lưu manh mà thôi, hơn nữa còn không phải loại đánh đấm giỏi lắm.
Nếu còn đám đàn em, hắn còn có thể đấu với Triệu Thụy.
Nhưng bây giờ, đàn em dưới tay hắn đều bị người ta diệt sạch, hắn lấy thứ gì đấu với người ta?
Hoàng Điểu nuốt nước miếng, hảo hán không ăn thiệt thòi trước mắt, hắn cảm thấy, dưới tình huống trước mắt đây, thức thời một chút vẫn tốt hơn, chí ít có thể bớt đi cái khổ da thịt.
Có câu núi xanh còn đó, lo gì thiếu củi đốt, thanh niên không biết từ đâu đến này, hạ thủ rất ác độc, nếu như đánh tới, mình dù không chết, chỉ sợ cũng phải nằm trong bệnh viện vài tháng.
Bây giờ hãy qua cửa ải này đã rồi nói, còn như món nợ ngày hôm nay, sau này có thể từ từ tính toán lại.
Nghĩ đến đây, Hoàng Điểu lấy thêm can đảm, nỗ lực tỏ ra trấn định rồi nói: “Huynh đệ, ta không biết Tiêu Phương là người của ngươi, nếu biết, ta tuyệt đối không động tới nó, ta thừa nhận, đàn em của ta đã động thủ đánh nó, nhưng bây giờ, đàn em của ta bị thương như vậy, mọi người cũng coi như là bằng nhau rồi, ngươi cảm thấy thế nào?”
Triệu Thụy lạnh lùng nhìn Hoàng Điểu, nhìn tới mức hắn nổi cả da gà lên, mồ hôi đẫm lưng, đến nụ cưới khó khăn lắm mới lôi ra được cũng cứng ngắc lại.
“Bằng nhau? Dễ vậy sao?” Triệu Thụy nói một câu không mang chút cảm tình nào, rồi đầu cũng không quay lại hỏi Tiêu Phương: “Thằng cha này ngoại trừ đánh ngươi ra, còn làm gì ngươi nữa không?”
“Không có! Tuyệt đối không có! Ta chỉ đánh nó hai tát, ngoài ra chẳng làm gì nữa cả!” Hoàng Điểu vội vàng xua loạn hai tay, khẩn trương la lớn.
Hắn đương nhiên rõ ràng ý tứ mà Triệu Thụy ám chỉ.
Nếu hắn thừa nhận, hôm nay hắn chỉ sợ sẽ chết ở đây cũng không chừng!
“Không làm gì khác, nhưng… đánh ta không chỉ có hai tát!” Tiêu Phương nắm chặt phấn quyền, oán hận nhìn Hoàng Điểu, nói: “Hắn vừa đá vừa đạp trên người tôi! Những vết bầm trên người tôi, đại bộ phận là do hắn tạo thành! Hắn còn nói, muốn phế tôi triệt để.
Nếu không phải tôi chạy nhanh, Triệu đại ca, chỉ sợ tôi bây giờ đã không được nhìn thấy anh rồi!”
Triệu Thụy gật gật đầu, cũng không nói gì nữa, chầm chậm tiến lại gần Hoàng Điểu.
Hoàng Điểu kinh sợ lui lại sau, như người chết đuối nắm lấy túm rơm cuối cùng, kêu thét lên: “Nói cho ngươi biết! Anh họ ta là người bên cạnh Hổ Gia! Hôm nay nếu ngươi động tới ta, anh họ ta tuyệt đối không bỏ qua cho ngươi! Tuyệt đối không bỏ qua cho ngươi!”
“Hổ Gia?” Triệu Thụy cười lạnh một tiếng “Cái tên này ta chưa nghe qua.
Nói cho ngươi biết, hôm nay cho dù Long Vương có xuống cũng không cứu được ngươi, đừng nói Hổ Gia rắm chó gì đó!”
Nói xong sải lên một bước, lách tới gần Hoàng Điểu.
Hắn đang chuẩn bị động thủ với Hoàng Điểu, Hoàng Điểu đột nhiên nghiêng người ra trước, quỳ xuống đất rồi nắm lấy ống quần Triệu Thụy, lớn giọng cầu khẩn: “Đại ca! Tha mạng đi! Tha mạng đi! Tôi biết sai rồi! Thật sự biết sai rồi, tôi không dám làm vậy nữa! Đại ca! Van cầu đại ca! Đừng đánh tôi! Đừng đánh tôi! Đừng đánh tôi! Tiêu Phương! Ca ca ta sai rồi, ta không được đánh ngươi! Ta bồi lễ xin lỗi ngươi không được sao? Ngươi đánh ta mắng ta cũng được! Nhưng đừng để vị đại ca này động thủ, như vậy sẽ chết người đó! Ta đưa ngươi đến bệnh viện, ta bồi thường tiền! Ngươi cần bao nhiêu ta cũng đưa cho ngươi!”
Triệu Thụy thấy Hoàng Điểu này vừa rồi còn hung hăng hống hách, bây giờ lại quỳ xuống khẩn cầu, không có nửa phần cốt khí, trong lòng không khỏi thập phần khinh thường.
Hắn thấy nhiều biết rộng, biết loại người này bây giờ không trừng phạt thật ác, một ngày có cơ hội trở dậy, chỉ sợ sẽ như rắn độc, lập tức cắn lại một miếng.
Vì vậy, hắn không chút thương hại, đạp một cú lên đầu Hoàng Điểu.
Thế nhưng, Hoàng Điểu đó lại lập tức bò dậy, nắm chặt lấy chân hắn, bạt mạng khẩn cầu, làm sao cũng không chịu buông tay.
Tiêu Phương dẫu sao cũng là tiểu nữ hài, tuy bị Hoàng Điểu đánh mạnh một hồi, trong lòng đầy oán khí, nhưng bây giờ thấy hắn thảm giọng cầu khẩn như vậy, trong lòng không khỏi mềm lại, bèn nhỏ giọng nói với Triệu Thụy: “Triệu đại ca, chúng ta thôi đi.
Anh… đừng chấp nhặt hắn, tha cho hắn một lần đi.
Thế nào?”
“Ngươi muốn tha cho hắn thật à?” Triệu Thụy cau cau mày, quay đầu nhìn Tiêu Phương “Hắn vừa rồi còn muốn khiến ngươi tàn phế mà!”
“Thế nhưng, hắn dẫu sao cũng chưa làm được đúng không? Anh không phải đã tới kịp thời sao? Tôi cảm thấy trừng phạt với hắn cũng đủ rồi.”
Triệu Thụy im lặng không nói, hắn không đồng ý bỏ qua tên ác ôn Hoàng Điểu này như vậy.
Bất quá, Tiêu Phương là người đương sự đã nói như vậy, hắn cũng không tiện đuổi tận giết tuyệt Hoàng Điểu.
Thế là hắn bèn bỏ qua chuyện động thủ, oán hận hừ một tiếng, chuẩn bị lấy còng ra còng Hoàng Điểu lại, giải về.
Đúng lúc này, trong mắt Hoàng Điểu chớp lên một đạo hung quang.
Tay trái hắn đột nhiên dùng sức, ôm lấy hai chân Triệu Thụy, rồi tay phải nhanh chóng móc trong túi áo ra con dao bấm, đâm mạnh vào lưng