Buổi đấu giá tiếp tục tiến hành, bùng nổ mạnh mẽ(1), đám người mua cũng là hăng hái giơ tay, cạnh tranh kịch liệt, song Triệu Thụy lại chẳng thấy có hứng thú mấy..
Bởi vì những thiên tài địa bảo mà đối người khác là trân quý dị thường này chẳng thể nào lọt vào mắt của hắn.
Thời gian trôi qua, buổi đấu giá cũng dần đến hồi kết.
"Bây giờ, được đem ra đấu giá sẽ là một kiện vật phẩm cuối cùng, cũng là một kiện vật phẩm trân quý và thần bí nhất của ngày hôm nay!"
Chuyên gia đấu giá nói văng cả nước miếng, cố gắng đẩy hồi cao trào lên đến cực điểm, "Đây là một cây vương sâm ngàn năm nặng tới bốn trăm năm mươi gram!"
"Cái gì! Vương sâm ngàn năm!"
"Không thể nào! Là thật hay là giả đó!"
"Trên đời thật có bảo bối như vậy?"
"Mà lại là nặng tới bốn trăm năm mươi gram!"
"……"
Chuyên gia đấu giá vừa dứt lời, bên trong cả hội trường đấu giá nhất thời nổi lên một trận ồn ào, tất cả mọi người đều hướng mắt lên trên bục đài, có chút kích động, thậm chí đứng dậy, ai nấy đều muốn làm kẻ được chiêm ngưỡng đầu tiên(3).
Vương sâm ngàn năm mang theo sắc vàng nhạt bóng lưỡng được đặt ở trong một cái khay ngọc bích.
Khi đem lên, mùi dị hương nhàn nhạt phiêu tán trong không khí, khiến cho lòng người sảng khoái.
"Đích thị là vương sâm ngàn năm!"
"Trời ạ! Ai mà lại xa xỉ như vậy, ngay cả thứ trân bảo hiếm thế mà cũng đem ra đấu giá!"
"Đúng đó! bản thân dùng sợ chưa đủ, vậy mà còn đem ra bán đấu giá! Kẻ bán nếu không phải là một tên điên, thì cũng hoàn toàn không biết nhìn hàng!"
Giờ đây, đã không còn ai hoài nghi vương sâm ngàn năm là thật hay giả.
Tất cả mọi người đều thấy sợ sự điên cuồng và thần bí của kẻ bán.
Một bảo vật như vậy, không ngờ cũng đem ra bán đấu giá.
Vân Phong cũng "xọat" một tiếng, đứng dậy, ánh mắt lóe lên nhìn vương sâm ngàn năm đang được đặt ở trên bục đấu giá, tinh thần kích động.
Hắn không thể nào có thể tưởng tượng được, trong một cuộc đấu giá tư nhân này, lại xuất hiện một kiện bảo vật hiếm có như thế! Một kiện bảo vật có tính quyết định đối với sự thay đổi vận mệnh của hắn!
Vân gia là một đại gia tộc, sự tranh đấu giữa các đệ tử của gia tộc cũng vô cùng kịch liệt.
Vân Phong làm trợ thủ đắc lực của Vân lão quản gia, có địa vị quyền thế cực cao, hiển nhiên sẽ có rất nhiều kẻ chăm chăm nhắm vào vị trí của hắn không thôi.
Lần trước hắn làm không tốt công việc mà lão quản gia giao phó, trong nội bộ gia tộc đã xuất hiện không ít lời công kích hắn.
Mặc dù chuyện đó tạm thời vẫn chưa có mấy uy hiếp đến địa vị của hắn, nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy, khẳng định sẽ làm lung lay địa vị của hắn ở trong con mắt của lão quản gia.
Cho nên hắn bây giờ cẩn trọng tỉ mỉ, làm việc cẩn thận, từng chút từng chút đền bù cho sai lầm mà mình đã phạm phải, để từng chút từng chút một tiêu trừ những lời xì xầm bên trong gia tộc.
Chỉ là, sự xuất hiện của cây vương sâm ngàn năm này, đã làm cho vận hắn thay đổi.
Vương sâm ngàn năm này đối với cổ vũ giả mà nói, chính là dị bảo vạn kim khó cầu! Nếu dùng nó để luyện chế đan dược, có thể làm cho công lực đột ngột tăng mạnh! Một gốc vương sâm ngàn năm lớn như vậy, có thể luyện chế biết bao nhiêu đan dược?
Có thể nói không chút khoa trương, thực lực của cả Vân gia cũng sẽ vì vậy mà đề cao thêm một bậc!
Hơn nữa, lãnh đạo của Vân gia, lão gia tử Vân hùng Vân bởi vì lúc tu luyện đã quá nóng vội, bị tẩu hỏa nhập ma khiến cho kinh mạch toàn thân đã thụ thương nghiêm trọng, tê liệt nhiều năm.
Cây vương sâm ngàn năm này nói không chừng sẽ có tác dụng lớn giúp cho thương thế lão phục hồi lại như cũ.
Nếu quả thật có thể gộp chung hai công lao này lại với nhau, thì sẽ không những đủ để củng cố địa vị của hắn bên trong gia tộc, mà còn có thể làm cho địa vị tăng lên đáng kể!
Cây vương sâm ngàn năm này nhất định phải mua bằng được!
Vân Phong nắm chặt tay, lòng hạ quyết tâm.
Bất quá hắn cũng hiểu, trong cái hội trường đấu giá này, cơ hồ mỗi một người đối với cây vương sâm ngàn năm này cũng đều muốn phát cuồng(4), nước miếng chảy dài.
Hồi tranh đoạt chốc nữa đây nhất định sẽ phi thường kịch liệt, tư kim trong tay mà hắn có thể lấy dùng chỉ e không đủ, phải xin lão quản gia uỷ quyền một con số lớn hơn nữa mới được.
Hắn liền vội vã lôi điện thoại ra gọi cho Vân lão quản gia, đem tình huống phát sinh ở đây nói sơ qua một lượt, rồi hồi hộp chờ đợi câu trả lời của lão quản gia.
"Không tiếc giá nào." Lão quản gia ở đầu dây điện thoại bên kia chỉ nói bốn chữ ngắn ngủ, nhưng đủ cho thấy thái độ rõ ràng của lão.
Vân Phong khẽ thở phào nhẹ nhỏm, trong lòng dấy lên một cổ hưng phấn khó tả.
Có được sự ủng hộ của gia tộc, lòng tin có được cây vương sâm ngàn năm này của hắn gia tăng đáng kể!
Lâm Bảo Đức vuốt lấy chòm râu, lạnh nhạt theo dõi, đem hết biểu tình của chúng nhân bên trong đại sảnh thu vào trong mắt, trong lòng thầm nghĩ: tất cả mọi người đều bị vương sâm ngàn năm của tiểu Triệu khiến cho kinh hãi a! Đợi lát nữa đây tranh giá, nhất định sẽ là một trường đại chiến thảm thiết! Chỉ là, nếu bọn người này mà biết được tiểu Triệu căn bản không xem vương sâm ngàn năm là gì, dễ dàng tùy tiện ăn sống, đem cho người khác, không biết biểu tình của bọn họ sẽ còn như thế nào?
Nghĩ vậy, trên mặt Lâm Bảo Đức không khỏi lộ ra vài phần tươi cười.
Lúc này, chuyên gia đấu giá ở trên trên bục đấu giá bắt đầu hô lớn: "Bây giờ