“Đây… là bảo vật gì?”
Triệu Thụy đưa tay sờ loạn trên mặt thanh sắc quang giáp, trong lòng có chút kinh ngạc.
Hắn đã tiến vào tu chân giới một đoạn thời gian, lại có quen biết với đại tông sự Luyện Khí Tông Huyền Linh đạo trưởng, hiểu biết thêm không ít về phương diện pháp bảo.
Thế nhưng, bây giờ hắn lại hoàn toàn không biết về lai lịch của kiện quang giáp này!
Thậm chí đến kiện quang giáp này chế tạo bằng chất liệu nào hắn cũng đều không rõ, điều này không khỏi khiến hắn cảm thấy thập phần kì quái.
Bất quá trong lòng Triệu Thụy hết sức rõ ràng, kiện quang giáp này khẳng định là một bảo vật quý hiếm.
Nếu không, tu hành giả của Thần Đạo giáo Nhật Bản cũng sẽ không vượt ngàn dặm xa xôi chạy tới Tân Dương, mạo hiểm lớn như vậy để tranh đoạt hai kiện bảo vật này.
Triệu Thụy bận rộn một đêm, vốn muốn nghỉ ngơi thật tốt ở nhà, không định tiến vào Thiên Phúc ảo cảnh, nhưng bây giờ được hai kiện bảo bối không biết tên, không thể không thay đổi chủ ý, chuẩn bị tiến vào ảo cảnh tìm Huyền Linh đại sư hỏi thăm một phen.
Lại lịch của miếng đá cổ đại và kiện quang giáp này, đại khái chỉ có Huyền Linh đại sư là tương đối rõ ràng.
“Xem ra phải chạy một chuyến nữa rồi.” Triệu Thụy vò vò đầu, càu nhàu một câu, rồi lấy ra Cửu Cung Xuyên Không Lệnh, tiến vào Thiên Phúc ảo cảnh.
Xuyên qua biển mây, đến cửa hàng của Luyện Khí Tông, Huyền Linh đại sư lại không có ở đó, không biết đã đi đâu rồi, chỉ có mấy đệ tử lờ đờ buôn bán trong cửa hàng.
Triệu Thụy lười đi lại, dứt khoát đứng ngoài cửa hàng chờ Huyền Linh đại sư trở về.
Ảo cảnh vẫn thập phần náo nhiệt, trên quảng trường đá rộng lớn người qua kẻ lại tập nập nhộn nhịp, các loại âm thanh huyên náo không ngừng truyền vào tai.
Trong đó có một thanh âm là cao vang nhất.
Thanh âm rất quen thuộc, hắn đã từng biết.
Triệu Thụy nhìn về hướng âm thanh, chỉ thấy Âm Phong lão tổ bộ dạng lừa bịp lần trước đã gặp đang đứng giữa một đám yêu ma quỷ quái, hùng hồn dõng dạc nói gì đó.
Nói đến chỗ cao hứng còn không quên huơ tay múa chân một trận, hoàn toàn không để ý tới việc nước miếng của mình phun đầy đầu đầy mặt người khác.
Cũng may đây chỉ là ảo cảnh, mọi thứ đều là hư ảo, người bị phun tuy cảm thấy có chút chán ghét nhưng cũng không quá để ý.
Triệu Thụy nhớ tới cảnh hai ngày trước, không khỏi cười cười, Âm Phong lão tổ này thật biết nổ, chính mình cũng bị hắn lừa.
Đang định đi qua nghe thử Âm Phong lão tổ lần này nổ tá lả chuyện gì, Huyền Linh đại sư chờ đợi đã lâu không thấy lại không biết chui ra từ lúc nào, đột nhiên xuất hiện trước mắt hắn.
“Xin lỗi, Minh Linh đạo hữu, để cậu chờ lâu rồi.” Huyền Linh đại sư cười xin lỗi Triệu Thụy “Thế nào, ngươi chuẩn bị đi sao?”
Triệu Thụy không thể không dừng lại, vội vàng phủ nhận nói: “Không có, không có, tôi chỉ là chờ đợi buồn chán, đang muốn đi qua nghe Âm Phong lão tổ tán phét để giết thời gian.”
Huyền Linh đại sư nhìn Âm Phong lão tổ một cái rồi cười ha ha: “Thì ra là vậy, đó lại là cách tốt để giết thời gian đấy.
Bất quá, những lời của Âm Phong lão tổ này cũng không phải hoàn toàn dối trá cả.
Âm Phong lão tổ này tu luyện nhiều năm, vốn là tu chân giả Phân Thần kì.
Bất quá, do tư chất có hạn, tu vi đã không cách nào tăng thêm một bước nữa, lại thêm tính cách hắn vốn tản mạn, cho nên dứt khoát vứt bỏ chuyện tu luyện, đi lang thang khắp nơi, nghe ngóng kì văn thú sự làm vui.
Tuy có lúc nói ngoa thêu dệt, nhưng hắn bây giờ có thể xưng là người tin tức linh thông nhất trong tu chân giới.”
“Há? Thật sao?”
Triệu Thụy có chút kinh ngạc, không ngờ Âm Phong lão tổ nhìn già mà không đứng đắn này lại là Phân Thần kì cường giả, tu vi cao hơn mình hẳn một cảnh giới!
Đây đúng là nhìn người không thể nhìn qua tướng mạo.
Đang nghĩ bụng thế, Huyền Linh đại sư đã ra hiệu mời, mời hắn vào tòa lầu của Luyện Khí Tông.
“Minh Linh đạo hữu, chúng ta hình như mới gặp hai ngày trước mà, sao lại đột nhiên tới ào cảnh tìm ta? Có phải có chuyện gì cần ta giúp đỡ không?” Chờ Triệu Thụy ngồi xong, Huyền Linh đại sư mới hỏi một câu.
(ta thấy hai câu mà – lsqk)
“Không sai.” Triệu Thụy gật gật đầu “Tôi mới kiếm được hai món đồ, nhưng không biết lai lịch, ông là Luyện khí đại tông sư, nhận thức đối với các loại bảo vật có thể xưng là tu chân giới đệ nhất nhân, không ai theo kịp, cho nên hi vọng đại sư ông có thể giúp tôi nhìn xem lai lịch.”
Triệu Thụy xưng tụng rồi lấy miếng đá cổ đại và quang giáp đó ra, đưa tới cạnh Huyền Linh đại sư.
“Minh Linh đạo hữu quá khen rồi, lão đạo xấu hổ, xấu hổ.”
Huyền Linh được Triệu Thụy tâng bốc, miệng tuy nói xấu hổ nhưng trong lòng không khỏi có chút cao hứng, lão vuốt vuốt chòm râu sơn dương trắng như tuyết, vẻ mặt tươi cười tiếp lấy hai kiện bảo vật, cẩn thận tỉ mỉ.
Xem một hồi, trên mặt Huyền Linh đại sư từ từ lộ ra thần sắc kinh ngạc.
“Minh Linh đạo hữu, kiện quang giáp này là bảo vật đó.
Là Đại vu sư của bộ tộc Sơn Nhung phương bắc hơn ngàn năm trước lưu lại, tên là Thiên Vu Huyền Quang giáp, có năng lực phòng ngự cực mạnh.
Ngươi xem, chất liệu của Thiên Vu Huyền Quang giáp này là Thiên Thanh huyền thạch cực phẩm cực kì hiếm thấy trên tu chân giới.
Loại huyền thạch này tuy nhẹ nhưng mềm mại, lại cực kì bền chắc, là cực phẩm tài liệu dùng để chế pháp bảo phòng ngự!
Bây giờ Thiên Thanh huyền thạch cơ hồ khó kiếm được, đến Luyện Khí Tông ta cũng chỉ có một khối cực