Cảnh sát duy trì điều tra với vụ án viện bảo tàng tới mấy ngày, tuy phát hiện rất nhiều manh mối, nhưng những manh mối này lại mâu thuẫn với nhau, khiến người ta nghi hoặc, công tác phá án vẫn luôn trong trạng thái đình trệ.
Đinh Linh hơi cảm thấy kì quái với một hiện tượng: Nhật Bản tham gia triển lãm bị mất một kiện bảo vật hiếm có, tỏ ra thập phần uể oải, nhưng tịnh không thúc giục cảnh sát nhanh chóng phá án, dường như khẳng định cảnh sát không thể phá nổi vụ án này.
Cô không khỏi nghi hoặc, những người Nhật Bản triển lãm này có biết một ít nội tình gì mà cảnh sát không biết không.
Thế nhưng, khi cô tiến hành dò hỏi, những người Nhật Bản đó lại tỏ ra hết sức không phối hợp.
Đinh Linh hết sức phẫn nộ với chuyện này, nếu như không có manh mối, theo thời gian thay đổi, vụ án này chỉ sợ lại thành một vụ án treo cột nữa rồi.
Cô không khỏi thống hận người Nhật Bản giấu giếm, đồng thời cũng thống hận sự ác liệt của tên trộm đồ, đưa cô cái sọt to thế này, bảo cô tới thu dọn tàn cuộc.
Công tác phá án vẫn tiếp tục tiến hành, nhưng không có bất cứ tiến triển gì, Triệu Thụy do không biết trang Phong Thần chi thư tiếp theo nằm ở đâu, nên mỗi ngày đều tới đội cảnh sát ứng phó một lần.
Ngoại trừ chuyện đó ra, hắn còn im lặng chờ đêm trăng tròn tới.
Bát Hoang lục tiên quyết của hắn đã tu luyện tới Luyện Thần hậu kì, có thể tiến vào Tiên Ma lăng viên rồi.
Nghĩ tới mình lại tiến vào Tiên Ma lăng viên, trong lòng Triệu Thụy không khỏi kích động, hắn đã không đi tới đó trong một đoạn thời gian dài rồi.
Hơn nữa về sau thời gian tiến vào Tiên Ma lăng viên sẽ càng lúc càng cách xa.
Bởi vậy, hắn phải nắm thật chắc mỗi cơ hội tiến vào.
Triệu Thụy hi vọng lần này vào lăng viên, hắn có thể thu được viễn cổ bảo vật cường đại.
Chỉ là cách ngày mười lăm âm lịch còn một đoạn thời gian, hắn phải nhẫn nhịn, tiếp tục chờ đợi.
Chiều hôm nay, hắn vì yêu cầu công tác mà phải tới bệnh viện nhân dân số 1 Tân Dương, chuẩn bị điều tra một ít manh mối.
Cho xe vào bãi rồi, hắn bước xuống xe, liền nghe một giọng quen thuộc từ bên phải truyền tới: “Triệu đại ca, Triệu đại ca! Sao anh lại tới đây?”
Triệu Thụy nhìn theo hướng âm thanh, chỉ thấy Tiêu Phương đứng cách đó không xa, trong dòng người qua lại vẫy tay với hắn.
Mẹ Tiêu Phương thì đang ngồi xe lăn, được Tiêu Phương đẩy đi.
Triệu Thụy bước tới cười nói: “Tôi đến đây có chút việc, còn hai người?”
“Tôi mang mẹ tới kiểm tra lại.”
Triệu Thụy hỏi: “Bác ấy sao rồi?”
“Còn không phải vấn đề xương sống sao.
Mẹ tôi lần trước tới đây khám bệnh, lần này tới lại muốn kiểm tra lại một lần, xem thử có hi vọng khôi phục không.”
“Thì ra là vậy, hai người đi phòng khám nào? Tôi đẩy giúp cho.”
“Đến phòng khám chuyên gia ở lầu 3.”
Triệu Thụy gật gật đầu, đẩy Tiêu mẫu theo thang máy lên lầu 3.
Lúc này còn sớm, nhưng bên ngoài phòng khám chuyên gia đã có không ít người chờ rồi.
Tiêu Phương và mẹ bèn chờ ở bên ngoài, Triệu Thụy thì đi làm việc, chờ hắn làm xong việc trở lại, phát hiện Tiêu Phương và mẹ vẫn còn chờ ở bên ngoài.
“Sao còn chưa tới lượt hai người?” Triệu Thụy đi qua, hơi kì quái hỏi một câu.
“Đúng đó, Xa bác sĩ người ta là phó viện trưởng, lại là bác sĩ khoa xương nổi danh nhất Tân Dương, người tìm ổng khám bệnh rất nhiều.
Chúng tôi chỉ đành từ từ chờ thôi.” Tiêu Phương có chút bất lực nói.
“Bất quá, sẽ tới lượt chúng tôi nhanh thôi!” Nó hơi ngẩng đầu, lộ ra nụ cười xán lạn “Đã tới số 15 rồi, mẹ tôi là số 16.
Lần tiếp theo là chúng tôi rồi.”
Triệu Thụy nghĩ một tiểu nữ hài như Tiêu Phương chiếu cố cho mẹ cũng không tiện, bèn nói: “Đã vậy tôi chờ hai người cũng được.
Đến lúc đó thuận tiện đưa hai người về luôn.
Tôi có xe.”
“Triệu đại ca đúng là người tốt.” Tiêu Phương cười ngọt ngào, mắt híp lại.
Hai người đang nói chuyện, bệnh nhân trong phòng chuyên gia cột sống đã ra, Tiêu Phương vội vàng đẩy mẹ, chuẩn bị tiến vào.
Lúc này, một bác sĩ trung niên khoác blouse trắng, thân hình ngũ đoản, đầu hói bước ra.
Hắn dùng khóe mắt liếc qua Tiêu Phương một cái, rồi mặt không biểu tình nói: “Các người chờ một chút, phía trước còn có bệnh nhân.”
Tiêu Phương ngẩn ra rồi hỏi: “Xa viện trưởng, chúng tôi là số mười sáu mà.
Vị phía trước đó không phải số 15 sao?”
Xa phó viện trưởng bực dọc nói: “Bảo ngươi chờ thì ngươi chờ, nói nhiều làm gì?”
Tiếng nói chưa dứt, một nam tử bốn mươi mấy tuổi, bụng phệ bè bè đã bước tới.
“Ái chà! Lưu cục! Ngài tới rồi! Đang chờ ngài đó!” Xa phó viện trưởng vội vàng khoác lên bộ mặt niềm nở, bước lên ân cần hỏi han: “Khó chịu ở chỗ nào? Có phải xương sống lại đau không? Tới đây, tôi sẽ kiểm tra tường tận cho ngài.”
Người đàn ông đó kiêu ngạo gật gật đầu, lộ ra một nụ cười, theo Xa phó viện trưởng vào trong phòng khám.
Triệu Thụy và Tiêu Phương lúc này mới hiểu, thì ra là quan viên muốn khám bệnh, tự nhiên phải ưu tiên rồi.
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Tiêu Phương lộ vẻ ấm ức, nhưng nhớ lại mẹ mình còn phải khám bệnh dưới tay bác sĩ kia, chỉ đành cố gắng chịu đựng bất mãn trong lòng, thành thành thành thật thật ngồi xuống chờ tiếp.
Nhưng Triệu Thụy lại không cố kị nhiều như vậy, mở miệng châm chọc: “Dẫu gì ngươi cũng là một chuyên gia, lại nịnh nọt thượng cấp thế này, không khỏi mất thân phận quá rồi.”
Xa phó viện trưởng vừa nghe, xoay người lại, xụ mặt nhìn Triệu Thụy hỏi: “Ngươi vừa nói gì?”
“Ta nói ngươi không có y đức, chúng ta đã đợi lâu rồi, theo đạo lý chúng ta phải được trị liệu trước, ngươi sao lại để người chen hàng?”
“Lưu cục trưởng sớm đã hẹn trước rồi!”
Triệu Thụy lạnh nhạt nói: “Có phải hẹn trước không, trong lòng ngươi tự rõ ràng nhất.
Ngoài ra ta nhớ bệnh viện này dường như có phòng khám chuyên môn dành cho người hẹn trước, mà ngươi lại tịnh