Du Mộc Chính Anh đột nhiên tới Tân Dương, lập tức tiến hành tìm kiếm khắp thành thị.
Cảm giác cường đại bao phủ cả thành thị, giống như một máy radar, quét qua thành thị hết lần này tới lần khác, đến chỗ hẻo lánh tối tăm nhất cũng không bỏ qua.
Triệu Thụy dưới sự uy áp cường đại của Du Mộc Chính Anh, cẩn thận ẩn tàng hết tất cả chân khí, nỗ lực làm ra vẻ không khác gì người bình thường, tiếp tục cuộc sống bình thường.
Triệu Thụy hết sức tin tưởng đối với bản lãnh ẩn giấu khí tức của mình.
Bất quá, sâu trong đáy lòng hắn vẫn lờ mờ có chút lo lắng.
Vạn nhất ngụy trang của hắn lộ ra, bị Du Mộc Chính Anh phát hiện tung tích, bất luận đối với hắn, hay đối với cả thành phố này cũng đều là một tai nạn to lớn!
Hắn bây giờ chỉ hi vọng có thể tiến vào Tiên Ma lăng viên nhanh nhất, càng nhanh càng tốt.
Triệu Thụy đi làm, tan sở như thường lệ.
Nhưng lại âm thầm bấm đầu ngón tay, tính ngày, chờ đêm trăng tròn tới.
Hắn lần đầu cảm thấy thời gian lại chậm chạp thế này.
Thời gian từ từ trôi qua, cuối cùng mười ngày trôi qua, ngày mười lăm âm lịch cũng đến, là đêm trăng tròn.
Triệu Thụy tan sở buổi chiều cũng không về nhà, trực tiếp lái xe ra khỏi thành phố, lặng lẽ đến một nơi hoang vắng cách Tân Dương trên một trăm cây số.
Chỗ này hoang vắng không người, tầm nhìn rộng rãi, cây cối ít ỏi, ngoại trừ cát sỏi đầy đất, thỉnh thoảng mới gặp vài bụi cây thấp nhỏ.
Triệu Thụy cảm thấy nơi này đã không cảm nhận được gợn sóng linh lực của Du Mộc Chính Anh, bèn yên lặng ở đó chờ đêm xuống.
Đợi như vậy năm sáu tiếng, chờ tới 12 giờ đêm.
Trăng tròn vằng vặc treo trên cao, rải ánh sáng bạc xuống mặt đất, bình nguyên vốn hoang vu dường như được khoác lên một tầng lụa mỏng, mang theo vài phần mĩ cảm mông lung.
Triệu Thụy duỗi tay, cẩn thận cảm thụ độ dày linh lực trong ánh trăng một lần, rồi lấy nhập mộ tiên bài ra hướng thẳng lên trời đêm.
Ánh trăng từ bốn phương tám hướng tụ tập lại, chiếu vào Nhập mộ tiên bài.
Mà sau khi nhập mộ tiên bài hấp thu đủ ánh trăng, bắt đầu tán phát ra quầng sáng mờ mờ.
Không gian xung quanh bắt đầu vặn vẹo, mặt đất cũng hơi hơi chấn động, kèm theo tiếng động ầm ầm, một tòa viễn cổ thạch môn quy mô to lớn, khí thế hùng hồn trồi lên khỏi mặt đất, xuất hiện trong tầm nhìn của Triệu Thụy.
Bậc thang màu bạc từ bậc cửa uốn lượn buông xuống, duỗi đến chân Triệu Thụy.
Trên mặt Triệu Thụy lộ ra nụ cười, hắn đi lên theo bậc thang, biến mất rất nhanh sau cửa đá.
Một luồng quang mang màu lam chớp qua, Triệu Thụy đã rời thế giới trước kia, tới Tiên Ma lăng viên sâu dưới đáy biển vạn mét.
Tiên Ma lăng viên dường như vĩnh viễn như vậy, kim sắc quang mang lấp lánh trong lăng viên, tiên âm như thiên lại không ngừng quanh quẩn bên tai, từng tòa băng mộ to lớn yên lặng đứng sừng sững trong lăng viên.
Tuy trong lăng viên khí lạnh ập vào người, bất quá Triệu Thụy vì vào lăng viên mà vui mừng không thôi, cũng coi nó như một loại hưởng thụ hiếm có.
Triệu Thụy chậm rãi bước trong lăng viên, tìm kiếm một tòa tiên mộ còn lưu viễn cổ bảo vật trong những tòa tiên mộ.
Bát Hoang lục tiên quyết của hắn đã tu luyện tới Luyện Thần hậu kì, chỉ có tiên mộ cấp 9 mới thỏa mãn yêu cầu của hắn.
Cửu cấp tiên mộ thuộc loại tiên mộ cao cấp trong lăng viên này.
Tiên ma chi mộ đẳng cấp càng cao càng hiếm có, xác suất có viễn cổ bảo vật lưu lại cũng theo đó mà càng nhỏ.
Muốn tìm ra một tòa tiên mộ như vậy tịnh không dễ dàng.
Cho dù như vậy, Triệu Thụy lòng đầy nhiệt huyết vẫn cẩn thận tìm kiếm trong lăng viên, không bỏ sót bất cứ tòa nào.
Tìm kiếm trong Tiên Ma lăng viên đại khái khoảng nửa tiếng đồng hồ, Triệu Thụy ngừng bước trước một tòa băng mộ đặc biệt cao lớn.
Nói cho chính xác, đây tịnh không phải một tòa băng mộ, mà là hai tòa.
Trước mộ hai bia đá, trong mộ đóng băng hai viễn cổ tiên ma uy nghiêm hung sát, chỉ là hai tòa băng mộ hợp thành một thể, mà tiên ma trong mộ cũng bảo trì trạng thái chiến đấu, không phân đây kia.
Triệu Thụy ngẩng đầu cẩn thận đánh giá tiên ma đóng băng trong mộ.
Bên trái băng mộ là một vị viễn cổ đông phương đại thần, đầu người thân rồng, da dẻ trên mặt màu chàm, trên người đầy vảy rồng lấp lánh.
Tứ chi nó thô tráng, giống như vuốt rồng, nắm một cây trường thương to lớn, mũi thương bén nhọn tuyệt luân, thân thương khắc đầy phù văn tinh mĩ màu lam, tuy trường thương này đóng băng trong mộ, nhưng Triệu Thụy vẫn cảm nhận được lực lượng cường đại mà nó truyền ra.
Vị bên phải băng mộ là ác ma phương tây, đầu sư tử mình người, dung mạo hung ác, trên đầu có một đôi sừng cong nhọn màu đen, trên thân phủ lông đen rất dài, trên lưng có một đôi cánh dơi to lớn.
Thể hình nó cực kì cường tráng, khắp người cơ bắp chằng chịt, cao tới mười mấy mét, cơ hồ cao gấp mười lần Triệu Thụy.
Triệu Thụy đứng trước băng mộ, thân hình tỏ ra hết sức nhỏ bé, phải ngẩng đầu nhìn lên mới thấy rõ hết mặt ác ma đó.
Tay trái ác ma đó nắm một quả cầu màu đen tuyền, tay phải nắm một trường đao đứt gãy, một nửa lưỡi đao cắm vào thân thể đại tiên đầu người thân rồng kia, mà trường thương của đại tiên kia lại đâm xuyên qua ngực tây phương ác ma này!
Triệu Thụy đánh giá hai vị tiên ma trong mộ một lúc, rồi lại gần bia đá, cẩn thận đọc lời giới thiệu liên quan tới hai tiên ma này trên bia đá.
Đông phương tiên nhân kia tên là Cửu Tiêu Lôi Thần Tích Hóa Thiên Tôn, còn có tên là Thần Lôi Chân Vương, chủ