Du Mộc Chính Anh đau khổ rên lên một tiếng, bị lôi xà cuồng mãnh đánh bay thẳng ra sau đến ngàn mét mới ngừng lại.
Hắn nặng nề thở gấp, chỉ cảm thấy cơ bắp toàn thân bị lôi xà giật cho cơ hồ tê liệt, tay hơi run rẩy, đến Kim Lang Dạ Xoa hoàn cũng không cách nào nắm giữ.
Du Mộc Chính Anh mặt mày hung ác nhìn Triệu Thụy chăm chú, khóe mắt hơi co rút nhẹ một cái, nỗi phẫn nộ và chấn kinh trộn lẫn vào nhau, không ngừng khuấy động trong ngực hắn.
Hắn không ngờ pháp thuật mà đối thủ phóng ra lại có uy lực cường đại như vậy, vậy mà dễ dễ dàng dàng hủy diệt Kim Cương Ma Lang trảm của hắn!
Phải biết, cho dù là trong số những Phân Thần kì tu chân cường giả, cũng có không ít người bại dưới một chiêu này của hắn!
Thực lực mà Ngân Diện yêu ma này biểu hiện ra đã vượt xa lắc dự liệu của hắn!
Du Mộc Chính Anh điều động chân khí trong cơ thể, thử tiêu trừ trạng thái tê dại của cơ bắp một cách nhanh nhất.
Trong miệng Triệu Thụy đột nhiên lại ngâm tụng viễn cổ chú văn thần bí, múa Cửu Tiêu Lôi Đình thương một cái trên không, vạch ra một quỹ tích màu lam, đâm chính xác về phía Du Mộc Chính Anh.
Mấy tiếng “lách tách” giòn tan vang lên, lại một con Tử Điện Lôi Xà to lớn bắn ra từ trong thương, nhe nanh múa vuốt bổ về phía Du Mộc Chính Anh.
Du Mộc Chính Anh lúc này còn chưa hoàn toàn khôi phục, phản ứng hơi chậm hơn lúc đầu, nhưng hắn vẫn khu động Kim Lang Dạ Xoa hoàn, kéo theo một vệt lửa màu xanh, nhằm chém vào đầu Tử Điện Lôi Xà, thử chém nát Tử Điện Lôi Xà.
Mắt thấy chém sắp trúng, Tử Điện Lôi Xà lại như có linh tính, đột nhiên cong người trên không rồi búng mạnh ra, từ một góc độ không cách nào dự liệu, vượt khỏi phòng ngự của Du Mộc Chính Anh, bổ lên người hắn.
Tử Điện Lôi Xà vừa chạm vào Du Mộc Chính Anh, liền dùng thân thể quấn vòng vòng quanh người hắn.
Du Mộc Chính Anh chỉ cảm thấy hai mắt tối lại, không khí trong phổi dường như bị rút hết, điện lưu mấy trăm vạn volt do Tử Điện Lôi Xà sinh ra quấn khắp người hắn, khiến hắn cơ hồ không thể nào động đậy nửa phân!
Nếu không phải vì hắn thực lực cường hãn, tu vi cao thâm, có linh lực hộ thân, điện áp mấy trăm vạn volt do Tử Điện Lôi Xà phát ra này đủ đốt hắn tan tành tro bụi!
Một con chuột xám không biết sống chết, bị cuộc đánh nhau của hai người dọa sợ, từ trong hang chui ra ngoài, chạy trên mặt đất như một làn khói.
Mới chạy được hai bước, một tia lửa điện từ Tử Điện Lôi Xà bắn ra rơi lên người nó.
Trong sát na, con chuột xám này cả da lẫn xương đều hóa thành khói xanh, biến mất vô ảnh vô tung, chỉ lưu lại một nhúm tro trên đất, lờ mờ phác họa hình tượng nó.
Cơ bắp trên mặt Du Mộc Chính Anh co giật một cái, hắn biết, hắn không thể để Tử Điện Lôi Xà này tiếp tục quấn lấy nữa, nếu không, kết cục của hắn sẽ y như con chuột xám kia.
Hắn cắn răng, mạnh mẽ đề khởi linh lực toàn thân, hai tay dùng sức vung ra ngoài, muốn giẫy thoát sự ràng buộc của Tử Điện Lôi Xà.
Thế nhưng, Tử Điện Lôi Xà có thể xưng là to lớn lại dùng thêm lực quấn lấy người hắn, trói thân thể hắn chặt cứng.
Du Mộc Chính Anh giãy giụa kịch liệt rất lâu, cũng không giãy thoát khỏi sự trói buộc của Tử Điện Lôi Xà.
.
Hắn biết, hắn phải thi triển sát chiêu mạnh nhất mới có thể thoát thân.
Du Mộc Chính Anh nhắm mắt, tập trung tinh lực, thấp giọng ngâm tụng chú văn.
Theo tiếng ngâm tụng của hắn, Kim Lang Dạ Xoa hoàn kia lại hóa thành một luồng khói xanh, xuyên qua da thịt cơ bắp của Du Mộc Chính Anh, thâm nhập vào trong thân thể hắn.
Cơ bắp trên người Du Mộc Chính Anh bắt đầu nhanh chóng bành trướng, mạch máu trên da lộ từng sợi ra, xương cốt trên người kêu lên lắc cắc.
Nét mặt hắn vặn vẹo lại, dường như đang chịu đựng đau khổ to lớn.
Triệu Thụy đang kì quái vì hành vi của Du Mộc Chính Anh, trong thân thể Du Mộc Chính Anh đột nhiên thấu ra quầng sáng màu xanh nhàn nhạt, bao phủ cả người hắn vào trong, tiếp đó thân thể hắn trương lên tới bảy tám mét, trên trán thò ra ba cái sừng bén nhọn màu xanh, trong miệng cũng thò ra hai cái răng nanh dài sọc.
Thân thể to lớn đó của hắn đúng là giống như một ngọn núi nhỏ, Triệu Thụy đứng trước thân thể hắn tỏ ra nhỏ bé thế, hoàn toàn không thể sánh bằng.
Du Mộc Chính Anh ngẩng đầu, điên cuồng rống một tiếng, trong mắt phun ra ngọn lửa màu xanh dài tới hai ba mét.
Hai cánh tay hắn dùng lực vung ra ngoài một cái, Tử Điện Lôi Xà vẫn quấn chặt quanh người hắn liền chia năm xẻ bảy, biến thành tia lửa điện nhỏ vụn, biến mất trong không khí.
Hai chân hắn dùng lực giẫm lên mặt đất một cái, thân hình to lớn như một tòa núi nhỏ xông thẳng lên trời, ngừng lại trên cao ngàn mét rồi há to cái miệng như chậu máu.
Một luồng sáng xanh to đến hai mét phun ra khỏi miệng hắn, từ trên cao rơi thẳng xuống, bắn vào Triệu Thụy.
Luồng sáng đó còn cách Triệu Thụy mấy trăm mét, Triệu Thụy đã cảm thấy sóng nhiệt ập vào mặt.
Trong lòng hắn nhảy dựng lên, biết uy lực của luồng sáng này tuyệt đối khủng bố, vội vàng triển động thân hình, toàn lực lui lại phía sau.
“Ầm!’
Tiếng nổ kinh thiên động địa liền vang lên ầm ầm tới tận chân trời.
Mặt đất rung động kịch liệt, đồi núi lắc lư, giống như gặp phải động đất cấp sáu!
Luồng sáng màu xanh đập xuống vị trí Triệu Thụy vừa đứng, chớp mắt đã đập ra một cái hố sâu không đáy rộng tới nửa sân bóng đá.
Lực lượng khủng bố dấy lên sóng khí to lớn, nghiền nham thạch và đất bùn thành bột mịn toàn bộ, mang lên cao tới mấy trăm mét rồi rơi rào rào xuống như mưa, chất thành một quả đồi nhỏ.
Không biết bao nhiêu khe nứt xuất hiện cạnh cái hố, kéo dài ra bốn phía một cách không có quy luật trên vùng đất hoang, nơi nó đi qua, mặt đất bị cắt thành vô số khối nhỏ.
Mặt đất chấn động kịch liệt, cho tới tiếng động ầm ầm, đánh thức những cư dân phân bố rải rác quanh vùng hoang dã đó từ trong giấc mộng.
Bọn họ cho rằng xảy ra động đất, mỗi người đều hoảng loạng thất thố, sắc mặt tái xanh, tới y phục cũng chẳng kịp mặc hết, ào ào chạy ra khỏi nhà.
Đến thị dân thành phố Tân Dương ở cách đó ngoài trăm cây số cũng cảm thấy mặt đất rung động, kinh tỉnh từ trong giấc mộng, bò dậy khỏi giường, đánh giá tình huống khắp nơi.
Triệu Thụy thấy