Vân Phi rắp tâm thực hiện chủ ý, ngay hôm sau liền bắt đầu hành động.
Đầu tiên là nàng tìm người dò hỏi kỹ về tình hình bên trong túc xá của bọn Triệu Thụy, sau đó nhờ vào mối quan hệ của một người bạn học gián tiếp làm quen với Chu Vĩ, cuối cùng tiến hành gặp gỡ với Hàn Tinh và La Thành, hóa giải mối bất hoà giữa đôi bên.
Bởi vì nơi tu luyện ở góc tây bắc trường bị người khác tình cờ phát hiện, Triệu Thụy lúc này đang bận bịu ra ngoài trường tìm nơi tu luyện thích hợp, không có ở lâu trong túc xá, cho nên chưa có phát hiện ra chút động thái này của Vân Phi.
Cho tới khi hắn phát hiện thì Vân Phi đã thuận lợi chiếm được ba toà pháo đài, đánh giết thẳng vào trung tâm – ký túc xá.
Thấy Vân Phi ngồi trên ghế vi tính của mình, hất cằm ngửa mặt nhìn mình với bộ dạng trông rất đắc ý, Triệu Thụy không thể không thừa nhận, tiểu la lỵ tính cách khó dò(*) này thật sự là có chút thủ đoạn.
"Hây, lão Đại, đã về rồi hả, trong khoảng thời gian này bận rộn gì dữ vậy a, sớm đi tối về, kết thúc lớp học xong thì ngay cả cái bóng cũng không thấy nữa." Chu Vĩ đi tới bên cạnh, vỗ vỗ vai hắn hỏi.
Triệu Thụy không trả lời mà mà bĩu môi về phía Vân Phi hỏi: "Chuyện gì xảy ra ở đây vậy? Cô ta tại sao lại tới phòng chúng ta?"
"À, tớ đang muốn nói với cậu về chuyện đó." Chu Vĩ đẩy chiếc giọng kiếng mạ vàng lên, cười nói, "Giữa Vân Phi cùng chúng ta trước đây không phải có chút hiểu lầm nhỏ sao? Tuy nhiên cơ duyên xảo hợp, mấy ngày nay đều đã hóa giải hết.
Cô ấy còn cố ý mời chúng ta dùng bữa, nói là lần trước tên mập bị Lưu Nguy trả thù phải nằm bệnh viện, cho nên trong lòng cho đến giờ vẫn cảm thấy hết sức áy náy.
Mặc dù cô ấy cũng không biết trước Lưu Nguy sẽ làm ra chuyện như vậy, nhưng nguyên do toàn bộ câu chuyện ít nhiều gì thì cũng đã có chút quan hệ với cô ấy.
Cô ấy mời chúng ta ăn một bữa chính xem như là bày tỏ lời xin lỗi ở trong lòng."
"Ồ? Thật sao?"
Triệu Thụy nghe xong những lời này cảm thấy rất là bất ngờ.
Bởi với cái tính cách khó dò và lòng trả thù mãnh liệt mà tiểu nha đầu Vân Phi đã biểu hiện, thật không giống một cô nàng dễ dàng chịu khuất phục.
Hơn nữa, với gia thế của nàng, Vân Phi sẽ lại càng không cần khuất phục, không tiếp tục trả thù đã là tốt lắm rồi.
"Hoàn toàn là sự thật(1), so với sự thật còn chính xác gấp mười phần hơn." La Thành chen cái đầu tròn ụ của mình vào, "không chỉ có thế.
Cô ấy không chỉ trả viện phí, phí nuôi dưỡng cho tớ, mà còn mua một bộ bàn phím và chuột chơi game cho Hàn Tinh, rất là đắt đó!"
"Ta cảm thấy bên trong chuyện này có điều cổ quái." Triệu Thụy hơi nhíu mày, nói ra cách nghĩ của mình: "Chuyện tên mập bị đánh đã qua một khoảng thời gian rồi, Vân Phi vẫn một mực chẳng có biểu lộ gì.
Đột nhiên cô ta bây giờ lại hạ mình, chịu hóa giải mâu thuẫn.
Điều này thật sự làm cho người ta nghi ngờ."
La Thành lắc đầu nghĩ khác: "Lão Đại, lòng nghi ngờ của cậu quá nặng, với bối cảnh gia thế của cô ấy, còn tính toán với chúng ta làm gì?"
"Quả thật như vậy.
Cá nhân tớ thì cho rằng, cô ấy đích xác là có thành ý, cố gắng hóa giải những hiểu lầm trước kia với chúng ta." Chu vĩ phụ họa, " Lão Đại, đây chính là một kỳ ngộ, ngàn vạn lần không nên bỏ qua.
Vân Phi mặc dù dấu diếm thân phận để học trong đại học Đông Lăng, nhưng dù sao cô ấy cũng là đại tiểu thư của Vân gia ở Đông An, là người thừa kế tương lai của tập đoàn Hoa Thiên.
Nếu cùng nàng đối nghịch, đối với chúng ta cũng sẽ chẳng có ích lợi gì.
Nếu có thể hóa giải những hiểu lầm giữ chúng ta với cô ấy, thậm chí trở thành bằng hữu, vậy tiền đồ sau này của chúng ta nói không chừng cũng sẽ có hỗ trợ rất lớn.”
“Còn nhớ năm ngoái tập đoàn Hoa Thiên đến trường chiêu sinh không? Một vị trí hơn trăm người tranh, vô cùng kịch liệt.
Người ta cho tiền lương cao, đãi ngộ tốt, hơn nữa công tác còn ổn định.
Nếu cậu có thể cùng Vân Phi thiết