Triệu Thụy nằm trên giường, đếm thu hoạch ngày hôm nay, cười không khép miệng lại được.
Liên Đảo quả là hoàng kim đầy đất, tùy tiện có thể nhặt được tiền.
Thu hoạch hôm nay đủ để giải quyết vấn đề khẩn cấp của hắn, tiền phòng, tiền điện, tiền nước, tiền gas… đều không phải lo nữa.
Quan trọng nhất là có khoản vốn khởi động này, hắn liền có thể thu hoạch được những khoản tiền kếch xù liên tục không dứt.
Mà nguồn đến của tài phú, tự nhiên là các sòng bạc lớn của Liên Đảo.
Triệu Thụy định vơ lớn một mẻ, đủ giải quyết vĩnh viễn vấn đề tiền bạc.
Hắn tịnh không sợ sòng bạc sẽ phái người tìm mình làm phiền.
Bởi vì bây giờ hắn đã có hiểu biết sâu sắc về Địa Sát bảy mươi hai biến, đã có thể biến ảo thành hình dạng người khác.
Cho dù hắn có thắng được nhiều tiền tới đâu đi nữa, sòng bạc cũng không cách nào tóm được hắn.
Triệu Thụy tính toán xong, thi triển Địa Sát bảy mươi hai biến, biến thành một nam tử hai mươi mấy tuổi, khóe mắt mang dấu nước mắt, đi tới sòng bạc.
Sòng bạc Triệu Thụy lựa chọn là làng du lịch Duy Ni đối diện tiệm cầm đồ Tất Thắng Áp.
Sòng bạc của làng du lịch Duy Ni là số một số hai trên cả Liên Đảo cho tới cả châu Á, sinh ý thịnh vượng dị thường, ngày thu hàng ức.
Vừa tiến vào sòng bạc, bầu không khí náo nhiệt ập vào mặt, đưa mắt nhìn ra, trong đổ sảnh rộng lớn nhộn nhịp xô bồ, đầu người lúc nhúc.
Trên vòm trần rộng lớn, từng ngọn đèn treo pha lê Thi Nặc Hoa, chiếu cả đổ sảnh sáng trưng như ban ngày.
Trên năm trăm bàn đánh bạc đầy ắp người vây quanh, trên ngàn máy đánh bạc không ngừng phát ra tiếng leng keng dẫn dụ khách đánh bạc.
Tất cả mọi người đều trút hết tinh lực lên bàn đánh bạc, có người vui vẻ, có người hưng phấn, có người than thở, có người phẫn nộ.
Tất cả biểu tình của thế gian đều phơi bày một cách lâm li tận trí trong sòng bạc này.
Trong sòng bạc, thẻ đánh bạc giá nhỏ nhất là năm trăm nguyên (nhân dân tệ á – lsqk), cũng là mức đầu tư nhỏ nhất, trong lúc bất tri bất giác, thua mất mấy chục mấy trăm vạn, đúng là chuyện dễ như trở bàn tay.
Triệu Thụy đến Liên Đảo lâu như vậy, thậm chí còn làm việc ở tiệm cầm đồ Tất Thắng Áp đối diện với sòng bạc Duy Ni, nhưng đây mới là lần đầu tiên hắn tiến vào sòng bạc.
Hắn đổi một ít thẻ đánh bạc, đi dạo một vòng trong sòng bạc, sau đó tới trước một bàn đánh bạc loại Mĩ Thức Luân Bàn.
Mĩ Thức Luân Bàn là một phương pháp đánh bạc rất thú vị.
Được tạo thành từ một cái bàn xoay, một quả cầu chạm khắc ngà voi, bàn xoay lấy trục xoay làm trung tâm, phân thành 38 đường rãnh nhỏ, 38 đường rãnh phân biệt đánh số thứ tự từ 1 tới 36, một nửa màu đỏ một nửa màu đen, hai đường rãnh còn lại phân biệt là 0 và 00, người chơi có thể mua một số đơn hoặc một tổ hợp số trên bàn, sau khi tất cả người chơi đều đã đặt tiền, nhà cái sẽ thả ra một quả cầu nhỏ, sau cùng ngừng lại ở rãnh số mấy thì số đó là kết quả cuối cùng.
Cách đánh bạc ở Mĩ Thức Luân Bàn cũng có nhiều loại, có thể đặt đỏ đen, có thể đặt chẵn lẻ, cũng có thể đặt tổ hợp số, cũng có thể đặt số đơn.
Đặt số đơn được trúng nhiều nhất, có thể lên tới 35 lần, nhưng tỉ lệ trúng cũng nhỏ nhất.
Bất quá, Triệu Thụy lại cảm thấy phương thức đánh bạc này phù hợp với mình, Ma Trọng Lực cầu của hắn có thể phát huy tác dụng hết mức.
Bên bàn đánh bạc có hai nhân viên công tác của sòng bạc, một là người giám sát, một là hà quan.
Hà quan của bàn đánh bạc này là Mễ Văn.
Mễ Văn đêm nay cột tóc đuôi ngựa, mang chút trang sức trang nhã, khiến khuôn mặt vốn mĩ lệ càng tỏ ra xinh đẹp già dặn.
Cô mặc đồng phục hà quan của sòng bạc, bất quá áo khoác ngoài đã cởi ra, trên người mặc một cái áo lá màu đen, tôn hai ngọn núi của cô lên một cách hoàn mĩ.
Đại khái do sắc đẹp của cô hấp dẫn rất nhiều khách đánh bạc là nam, tụ tập quanh bàn đánh bạc này.
Một đôi tròng mắt dại gái không ngừng quét qua quét lại trên ngực cô.
Tiền lương của hà quan ở Liên Đảo rất cao, nhưng công tác này không dễ làm, không chỉ phải chia bài, tính toán tỉ lệ chi trả trong chớp mắt, mà còn phải mắt nhìn xung quanh, tai nghe tám hướng, khống chế chặt chẽ những khách đánh bạc trong bàn.
Mà vị mĩ nữ hà quan này, những vấn đề phải đối mặt lại còn nhiều hơn một chút.
Ngoại trừ công tác vốn có ra, còn phải chịu đựng sự tức giận và quấy rối của khách đánh bạc.
Mễ Văn trước giờ chán ghét người khác dùng ánh mắt mê gái nhìn mình chăm chăm.
Nhưng bây giờ cô không rảnh tính toán chuyện đó.
Dẫu sao, đây là nghề mà cô chọn.
Triệu Thụy đứng bên bàn đánh bạc một hồi, lại tịnh không lập tức đặt tiền, mà cẩn thận quan sát, cố gắng nắm rõ quy tắc trò chơi.
Mễ Văn nhìn nam tử lệ ngân có vẻ tang thương này, tịnh không đặc biệt chú ý, càng không liên hệ hắn và Triệu Thụy, chỉ tiếp tục công tác của mình.
Triệu Thụy thấy Mễ Văn không chú ý tới mình, biết biến hóa của mình đã hoàn toàn gạt được ánh mắt của cô, bèn yên tâm tiếp tục quan sát.
Cạnh bàn đánh bạc này có rất nhiều khách đánh bạc đứng vây quanh, có nam có nữ, có già có trẻ.
Bất quá một nam đổ khách hơn bốn mươi tuổi, ngậm xì gà, thể hình mập mạp là khiến người ta chú ý nhất.
Hắn ngồi vẻ đầy khí thế trước mặt Mễ Văn, bốn ngón tay trái không ngừng gõ lên mặt bàn, trên mặt bàn trước người, thẻ