Nghi hoặc của Lý Phi Long vừa dâng lên trong lòng, Triệu Thụy bỗng rung hai cánh tay một cái, một cổ lực lượng cự đại tuôn ra, chấn cho hai đại hán đứng cạnh hắn bay lên, vạch một đường parabol trên không rồi nặng nề đập vào tủ kiếng bày đồng hồ đá quý.
Tủ kiếng vỡ tan trong nháy mắt, kính vỡ tung tóe khắp nơi, nhân viên gần đó kinh hoảng liên tục la lên, vội váng tránh né để khỏi bị kính cắt bị thương.
Lý chưởng quỹ nhìn đồng hồ đá quý rơi lả tả, đau lòng đến mức cơ bắp trên mặt co rút lại, những đồng hồ đá quý này mỗi cái đều giá trị không rẻ, nếu xảy ra sơ xuất, vậy trách nhiệm của lão sẽ to rồi.
Chấn bay hai bảo vệ, Triệu Thụy liền túm lấy cánh tay Lý Phi Long kéo một cái vào lòng, rồi năm ngón tay như móc câu bóp chặt lên cổ họng Lý Phi Long.
Lý Phi Long chỉ cảm thấy cổ họng mình như bị móng sắt bóp lấy, cả người không thể động đậy, không thể hít thở, đại não cũng vì thiếu dưỡng khí mà hai mắt tối sầm.
Trong lòng hắn hết sức chấn kinh, không ngờ mình tập võ ba chục năm, là tay đánh hạng nhất trên Liên Đảo, không ngờ hôm nay lại bị người ta một chiêu khống chế, không hề có chút sức hoàn thủ!
Bốn đại hán thủ hạ của Lý Phi Long đang giữ Mễ Văn thấy đại ca bị khống chế liền rút súng lục ra, ngắm thẳng vào Triệu Thụy, đồng thời trong miệng kích động điên cuồng la lớn: “Mau thả đại ca ta ra!”
“Mau thả đại ca ta ra, nếu không bắn chết ngươi!”
“Mau thả ra!”
Nhân viên trong tiệm thấy bốn đại hán cầm súng, biết sự tình đã gây ra quá lớn, cơ hồ không thể thu xếp, không khỏi kinh hoảng kêu gào tránh dưới quầy hàng, run lên cầm cập.
Mấy bảo vệ như Trương Quốc Cường cũng nhanh chóng ôm đầu, nằm sấp trên đất để khỏi bị trúng đạn.
Lý chưởng quỹ lại như một làn khói, né vào góc an toàn, đồng thời trong miệng chửi lớn: “Tên vương bát đản Triệu Thụy ngươi! Đến Phi Long ca cũng dám bắt giữ! Thật là chán sống rồi mà! Nếu ngươi muốn chết, cứ trực tiếp nhảy xuống biển đi, đừng kéo bọn ta theo chứ!”
Triệu Thụy bỏ ngoài tai lời uy hiếp của bảo vệ và lời chửi mắng của Lý chưởng quỹ, chỉ lạnh nhạt nói với Lý Phi Long: “Phi Long ca, cá nhân ta trước giờ có ân báo ân, có thù báo thù, nếu người khác đánh ta một quyền, ta khẳng định sẽ trả lại mười quyền mới chịu nghỉ.
Bất quá, lần trước đập ngươi một viên gạch, lần này coi như bỏ qua, ngươi thấy thế nào?”
Lý Phi Long tập võ gần ba chục năm, trong lòng hết sức rõ ràng, với thực lực của Triệu Thụy tuyệt đối có thể xé rách cổ họng mình như một mảnh vải trước khi thủ hạ kịp nổ súng.
Hắn trầm mặc nửa giây, rồi khóe miệng nhếch lên, thô hào cười lớn: “Ha ha! Có khí phách! Ngươi rất có khí phách! Tốt! Chúng ta coi như bỏ qua! Mọi ân oán đều một đường gạch bỏ, không ai nợ ai!”
Triệu Thụy mỉm cười, thả năm ngón tay đang bóp cổ Lý Phi Long ra, rồi đẩy hắn ra ngoài.
Lý Phi Long trở về cạnh bốn bảo vệ của mình, rồi xua xua tay, tỏ ý bảo thủ hạ thả người, Mễ Văn liền được thả ra rất nhanh.
Cô xoa cổ tay, bước nhanh tới phía sau Triệu Thụy.
Nam nhân từng khiến cô hết sức chán ghét này bây giờ là chỗ dựa duy nhất của cô, khiến cô cảm thấy an toàn.
Lý Phi Long thả Mễ Văn xong, dùng một loại ánh mắt hoàn toàn mới đánh giá Triệu Thụy, sau đó hỏi: “Công phu của ngươi rất mạnh a! Phái nào vậy? Thiếu Lâm? Võ Đang?”
“Không có phái nào.”
“Gia truyền?”
“Không khác lắm.” Triệu Thụy thuận miệng qua loa, dẫu sao hắn cũng không thể nói cho Lý Phi Long, lực lượng của hắn đến từ viễn cổ pháp quyết.
Thật ra, cho dù hắn nói thật, Lý Phi Long xem ra cũng chưa chắc đã tiếp thu được.
“Võ học gia truyền thật lợi hại, thế giới rộng lớn quả nhiên không gì kỳ lạ không có.” Lý Phi Long có vẻ hâm mộ khen một câu, rồi mời mọc Triệu Thụy: “Với bản sự của ngươi, nằm ở chỗ này thật là lãng phí của trời, sắp tới ngươi tính sao? Ta tuy không thể đảm bao ngươi bay cao tiến xa, nhưng tuyệt đối có tiền đồ hơn ở lại chỗ này.”
Lý chưởng quỹ và những nhân viên khác của Tất Thắng Áp nghe Lý Phi Long nói vậy, mỗi người đều trợn mắt há miệng, kinh ngạc không thôi.
Hai người này vừa rồi còn đối chọi gay gắt, kiếm tuốt cung giương, đặt biệt là Triệu Thụy, vậy mà lại bắt giữ Phi Long ca!
Bọn họ vốn cho rằng, Triệu Thụy xúc phạm Lý Phi Long như vậy, khẳng định sẽ chết không có đất chôn.
Không ngờ, Lý Phi Long chẳng những không tính toán, hơn nữa còn muốn vời Triệu Thụy về dưới trướng.
Phải biết, Lý Phi Long trên hắc đạo thanh danh hiển hách, sau lưng lại có Hồ gia tiểu thư âm thầm chi trì, có thể được Lý Phi Long tán thưởng, tuyệt đối là tiền đồ vô lượng!
Chuyển biến to lớn thế này, nhất thời khiến người ta khó thích ứng kịp!
Trong mắt đám người Lý chưởng quỹ, Triệu Thụy lần này thật là chó ngáp phải ruồi, nhân họa được phúc, được cơ hội hiếm có như vậy.
Bọn họ hận không thể thay đổi vị trí giữa mình và Triệu Thụy.
Bất quá, không có hứng thú và cũng không cần thiết gia nhập hắc đạo, Triệu Thụy uyển chuyển cự tuyệt: “Cảm ơn hảo ý của Phi Long ca, hoàn cảnh trước mắt của ta tương đối hài lòng, tạm thời không muốn thay đổi.”
Lý Phi Long hơi bất ngờ, hắn vốn cho rằng Triệu Thụy đã dám thừa cơ cướp giật, vậy khẳng định là loại người gan lớn trùm trời, tham lam tài vật, không ngờ Triệu Thụy lại cự tuyệt lời mời của mình không chút do dự.
Hắn bỗng cảm thấy tiểu tử Triệu Thụy này có hơi khiến người ta dò không thấu.
Do võ lực cường hãn của Triệu Thụy lưu lại ấn tượng rất sâu cho Lý Phi Long, vì vậy, cho dù bị cự tuyệt một lần, hắn vẫn không ngã lòng, tiếp tục thuyết phục: “Triệu Thụy, chỉ cần ngươi theo đúng người, với tài năng của ngươi, muốn vượt trên mọi người ở Liên Đảo tuyệt đối không khó khăn gì, bất quá, nếu như ngươi tiếp tục ở lại tiệm cầm đồ này, khẳng định sẽ không có chút tiền đồ nào, ta cảm thấy ngươi nên nghĩ lại cho kĩ.”
“Tốt thôi, vậy ta về nhà sẽ suy