Sức chú ý của Triệu Thụy tuy bị phân tán bởi tiếng tranh cãi, nhưng hắn vẫn chú ý đến bóng dáng lén lút của lão già tóc bạc.
Cảm giác không đúng trong lòng hắn càng thêm mạnh mẽ.
Thời cơ lão già rời đi thật quá đúng lúc, dường như luôn đợi thời khắc này xảy ra vậy.
Càng quan trọng hơn là lão già này là người thắng được nhiều nhất ở bàn này.
Mấy trăm vạn Nghiêm Bảo Nghi thua sạch, tuyệt đại đa số tiến vào trong túi lão!
Ánh mắt Triệu Thụy quét qua trên mặt đám tên đầu húi cua, Nghiêm Bảo Nghi, nắm bắt mỗi một biểu tình, mỗi một động tác của họ.
Đồng thời, hắn kết hợp sự hoài nghi trong lòng với các đầu mối, tận lực kết lại thành một bức họa hoàn chỉnh.
Hoàn cảnh xung quanh ồn ào phi thường, nhưng Triệu Thụy vẫn đặt mình ra ngoài, hoàn toàn dùng thân phận một người bàng quan, yên lặng lạnh lùng quan sát tình hình xung quanh.
Khi ánh mắt của hắn quét qua bàn bài tây, động tác của hắn bỗng dừng lại một cái, sương mù trong đầu trong một sát na bỗng tan hết toàn bộ.
Hắn cuối cùng cũng nghĩ thông, rốt cuộc là không đúng ở chỗ nào!
“Giữ lão già đó lại! Đùng để lão đi!” Hắn bỗng chỉ bóng lưng sắp biến mất của lão già, lớn giọng phân phó những bảo vệ xung quanh “Đừng lo ở đây, chỉ cần khống chế lão già tóc bạc đó là được rồi!”
Nghe hắn la lớn như vậy, những khách đánh bạc đang xem náo nhiệt xung quanh ào ào chuyển ánh mắt lên người hắn.
Cơ hồ tất cả mọi người đều cảm thấy quái dị, không biết hà quan trẻ tuổi này vì sao lại tiến vào trong lúc hỗn loạn, mà còn chĩa mũi dùi vào một lão già không liên quan!
Chẳng lẽ hắn cho rằng bây giờ chưa đủ loạn sao? Chẳng lẽ còn muốn loạn thêm nữa?
Chẳng những đổ khách nghĩ vậy, cả những nhân viên bảo vệ sòng bạc đang cố gắng duy trì trật tự cũng đều cảm thấy lúc này không thể tùy ý rời đi, bởi vì tình cảm của tên đầu húi cua này tựa hồ hết sức kích động, vạn nhất khi bọn hắn rời đi, tranh thủ làm ra chuyện gì đó, vậy thì trách nhiệm quá lớn rồi.
Trong lòng Hồ Lâm càng hết sức không vui, cô là chủ nhân tương lai của sòng bạc hào hoa này, là người thừa kế tương lai của Hồ thị gia tộc.
Bạn gái của cô bị một đổ khách nhàm chán chửi mắng, trước tiên hẳn phải giải quyết vấn đề này đã, mà không phải vô duyên vô cớ truy đuổi lão già nào cả!
Đây không khỏi là quá khinh thường cô rồi!
Cho dù Hồ Lâm biết, hà quan này chưa chắc đã biết thân phận của mình, nhưng trong lòng cũng tương đối không thoải mái.
“Các ngươi còn ngẩn ra đó làm gì? Còn không mau giữ lão già đó lại! Hắn là tên bịp!” Triệu Thụy thấy mấy tên bảo vệ vẫn đứng yên bất động, không khỏi cao giọng, quở một câu.
Lúc này, bảo vệ gần đó mới biết, vội vàng rút điện đàm, vừa thông tri cho phòng giám sát và những bảo vệ khác tiến hành bao vây, vừa đuổi theo lão già tóc bạc đó.
Trong lúc Triệu Thụy chỉ ra lão già đó là một tên bịp, tên đầu húi cua vẫn tranh cãi kịch liệt với Nghiêm Bảo Nghi, đột nhiên thất thanh mất nửa giây.
Bất quá, cả quá trình này rất ngắn ngủi, cơ hồ không ai nhận ra.
Lão già tóc bạc đại khái cũng cảm thấy nhân viên bảo vệ sòng bạc đang tiến tới gần mình, bèn tăng nhanh bước chân, chen vào dòng người, muốn chen thoát khỏi sòng bạc trước khi bị bảo vệ vây lại.
Thế nhưng, trong sòng bạc Duy Ni có hơn sáu trăm camera và mấy trăm nhân viên bảo vệ tinh nhuệ, giám sát chặt chẽ nhất cử nhất động của lão.
Mắt thấy đã đến lúc lão già tóc bạc sắp bước ra cửa lớn, một đám bảo vệ từ bốn phương tám hướng bổ tới như bầy ong, đè lão chặt cứng trên mặt đất rồi mang tới trước mặt Triệu Thụy.
“Các người vì sao bắt tôi! Vì sao bắt tôi!” Lão già tóc bạc phẫn nộ gào lớn “Các người hạn chế tự do thân thể của tôi.
Tôi muốn báo cho cảnh sát!”
“Bọn ta nghi ngươi gian lận!” Triệu Thụy nói với lão già hết sức trực tiếp “Cheo nên hi vọng ngươi có thể phối hợp một chút.”
“Gian lận? Ta gian lận chỗ nào? Con mắt nào của ngươi thấy ta gian lận? Nói tào lao! Đúng là nói tào lao! Các ngươi không thể ngậm máu phun người như vậy!” Lão già tiếp tục già họng la gào “Chẳng lẽ sòng bạc Duy Ni các ngươi đối xử với khách thắng bạc như vậy sao? Chỉ cần người ta thắng tiền, các ngươi liền vu hãm người ta là gian lận! Các ngươi hoàn toàn không có uy tín!”
Lão già la gào như vậy liền kích thích thần kinh những khách đánh bạc khác xung quanh, lập tức có người phụ họa.
“Ngươi dựa vào đâu mà nói lão gian lận?”
“Chứng cứ đâu?”
“Lấy ra được chứng cứ đã rối nói!”
Phạm Việt cùng làm với Triệu Thụy cũng nhỏ giọng oán trách: “Đến bộ phận giám sát cũng không phát hiện ra lão gian lận, ngươi làm sao phát hiện? Nếu ngươi làm sai, sẽ gây ảnh hưởng rất xấu cho sòng bạc, không chỉ ngươi không giữ được công tác, thậm chí sau này ngươi cũng không cách nào làm nghề này.
Hà quan gây nên ảnh hưởng ác liệt như vậy, không có sòng bạc nào dám nhận, ngươi còn không mau thả người đi, rồi xin lỗi, có thể bị xử lý một chút, nhưng dù sao cũng hơn là mất việc.”
Triệu Thụy nhìn hắn một cái, lạnh nhạt cười nói: “Ngươi đừng lo, ta tự nhiên có chứng cứ chứng minh lão gian lận.
Bất quá, trước lúc đó, ta cảm thấy chúng ta phải miêu tả rõ ràng tình huống chuyện này đã.”
Triệu Thụy nói xong, chỉ tên đầu húi cua: “Vị tiên sinh này và vị lão tiên sinh kia, thật ra là cùng một bọn.
Hắn cố ý nói năng càn rỡ, chọc ghẹo hai vị nữ sĩ, dùng chuyện này để phân tán sức chú ý của tôi, để tôi chú ý tới hắn hơn một chút.
Mà lão tiên sinh kia lại thừa cơ gian lận, thắng được một lượng lớn thẻ đánh bạc.
Sau khi thu được đủ nhiều thẻ rồi, lão tiên sinh chuẩn bị ra về.
Vị tiên sinh này bèn giở lại trò cũ, la gào chửi bới, phân tán sức chú ý của người khác, để lão tiên sinh này thừa cơ trốn đi.
Kì thật chỉ cần nghĩ chút xíu là biết, lão tiên sinh thắng nhiều nhất, hắn không tìm lão tiên sinh làm phiền, trái lại tìm Nghiêm tiểu thư làm phiền, không phải hết sức quái dị sao?”
Tên đầu húi cua vừa nghe liền gấp lên, trợn mắt, chỉ Triệu Thụy, ngoác miệng chửi lớn: