Nhìn tên sơ mi hoa bị đuổi đi, Lý Bưu tiết được ác khí trong ngực, không khỏi hết sức cảm kích với Triệu Thụy: “Cảm ơn ngươi, huynh đệ, nếu không nhờ ngươi chủ trì công đạo, ta đã bị oan uổng chết rồi.”
“Ê, ngươi phải cảm tạ ta cho đúng, ta vì ngươi, dám đắc tội tới cả thủ hạ của Phi Long ca đấy!” Triệu Thụy sờ sờ cằm “Chờ làm xong, ngươi mời ta đi uống rượu đi.”
Lý Bưu vừa nghe, cười lớn: “Tốt, không thành vấn đề! Ta chờ ngươi làm xong!”
Ba tiếng đồng hồ sau, Triệu Thụy tan ca, gọi Lý Bưu đi ăn thịt quay ở quán bên đường Phúc Thanh, những món bình dân nổi tiếng của Liên Đảo đều tập trung ở đó, có thể gọi là đồ ngon giá rẻ, là chỗ chi tiêu tốt đối với thị dân bình thường.
Do Mễ Văn và Triệu Thụy cùng tan ca, cho nên cô cũng gia nhập.
Mễ Văn đã biết Lý Bưu tới sòng bạc làm xếp thẻ, vừa thấy đã hỏi Lý Bưu hôm nay có thu hoạch không.
“Đương nhiên có, vị khách đó của ta, nghe đề nghị của ta, cuối cùng không ngờ gỡ được hết vốn.” Lý Bưu dương dương đắc ý “Ngoại trừ khoản tiền định trước, hắn còn cho ta không ít tiền boa, tổng cộng kiếm được ba bốn vạn đó!”
“Không tệ! Không tệ! Khai nghiệp đại cát!” Mễ Văn yêu kiều cười nói “Nếu mỗi ngày đều may mắn như vậy, nợ của chúng ta có thể sớm trả xong rồi.”
Lý Bưu lớn giọng nói: “Ta còn phải cảm tạ Triệu Thụy, nếu không có hắn, khách của anh ngươi ngày hôm nay đã bị người ta cướp đi rồi.”
Đôi mắt đẹp của Mễ Văn xoay chuyển mấy vòng trên mặt Triệu Thụy, rồi nhẹ giọng nói: “Sau này, anh tôi phải nhờ anh chiếu cố nhiều rồi.”
Triệu Thụy bị Mễ Văn nhín tới mức quả tim đập loạn, vội vàng cười ha hả, giấu giếm: “Đó là đương nhiên, đó là đương nhiên.”
Ba người vừa đi đường vừa nói chuyện, Lý Bưu lại nói đến khách của hắn.
“Tên mập đó quả là có tiền, thắng thua mấy chục vạn cũng không coi ra gì.
Mới có hai mươi mấy tuổi à! Bất quá, cũng không có gì lạ.
Hắn hình như có quan hệ thân thích với Vương gia trong tam đại danh môn, có chị họ gả cho dòng nhánh của Vương gia.
Lần này hắn tới là tham gia dạ hội sinh nhật của chị họ.
Nghe nói, trong dạ hội sẽ xuất hiện không ít người có tiếng trong xã hội, thậm chí đến ngôi sao điện ảnh Diệp Minh cũng có mặt.
Hồ gia đại tiểu thư hình như cũng đi.”
“Diệp Minh? Là ngôi sao điện ảnh trẻ tuổi nhất Diệp Minh?” Mễ Văn mở to mắt “Cô ta là thần tượng của em đó! Em cũng muốn đi.”
“Ta không có bản lĩnh kiếm cho ngươi một tấm vé mời.” Lý Bưu lắc lắc đầu “Thiếp mời đó không phải ai cũng cầm được đâu.
Cho dù có tiền cũng không được.
Người ta không xem những nhà giàu mới nổi vào mắt.”
Mễ Văn le le cái lưỡi nhỏ: “Em chỉ thuận miệng nói thôi.
Anh đừng cho là thật nha.”
Ba người đang nói chuyện, chỗ ngoặt của đường cái đột nhiên gà bay chó chạy.
Người đi đường kinh khủng nhao nhao tránh ra hai bên, một đám đông cổ hoặc tử, tay cầm dao dài gậy sắt, đột nhiên từ góc đường xông ra, bao vây lấy bọn họ.
Ba người Triệu Thụy đang giật mình, tên áo sơ mi hoa vừa bị đuổi khỏi sòng bạc, hai tay để sau lưng, thong thả từ từ đi tới “Triệu kinh lý, chúng ta lại gặp mặt rồi.” Tên sơ mi hoa làm bộ cười chăm chú nhìn Triệu Thụy, trong giọng nói chứa đầy nộ khí.
“Đúng đó, lại gặp rồi.”
Triệu Thụy không hoảng không loạn ngâm nga một câu, làm bộ hỏi: “Ngươi có ý tứ gì đây?”
“Ý tứ gì? Ngươi nói ta có ý tứ gì?” Tên sơ mi hoa cười dữ tợn nói “Ngươi đuổi ta khỏi sòng bạc.
Khoản nợ này ta phải tính toán rõ ràng với ngươi.
Họ Triệu kia, chẳng trách ngươi thiên vị tên gà này, hóa ra các ngươi là cùng một bọn!”
Triệu Thụy lạnh nhạt nói: “Là ngươi phá hoại quy củ trước, ta xử lý rất công chính, chẳng thiên vị ai cả.
Trước khi ngươi động thủ, tốt nhất nên nghĩ kĩ, nếu ngươi ra tay với kinh lý đổ khu của sòng bạc Duy Ni, khẳng định sẽ lên sổ đen, về sau đừng nghĩ tới chuyện lăn lộn ở một sòng bạc nào trên Liên Đảo nữa!”
Tên sơ mi hoa phớt lờ nói: “Hù dọa ta? Ngươi hù dọa ta? Ồ? Ta có Phi Long ca che chở, đánh ngươi cũng chẳng sao cả!”
Nói tới đây, tên sơ mi hoa vung tay rất có khí thế, hung ác gào một câu: “Chém chúng cho ta!”
Đám cổ hoặc tử đó liền gầm lớn lên, vung gậy sắt, dao bầu, nhắm Triệu Thụy, Lý Bưu và Mễ Văn chém tới.
Mễ Văn tuy cũng từng trải qua không ít sự tình, nhưng mới lần đầu tiên trải qua cảnh chém giết ngoài đường này, không khỏi sợ hãi nấp sau lưng Triệu Thụy, kêu thét lên.
Lý Bưu cũng lộ vẻ khẩn trương.
Bọn hắn phải xích thủ không quyền đối phó với đám cổ hoặc tử cầm dao bầu gậy sắt, mà còn phải hộ vệ sự an toàn cho Mễ Văn nữa, độ khó không phải bình thường.
Hắn tuy đánh rất được, nhưng vào lúc này cũng có cảm giác vô lực.
Chỉ có Triệu Thụy do trải qua nhiều cảnh chém giết, vẫn tỏ ra trấn định phi thường.
“Vù” một tiếng, một cổ hoặc tử xông tới gần Triệu Thụy, vung vẩy gậy sắt, nhắm thẳng đầu Triệu Thụy, hung hăng đập xuống, lúc gậy sắt vung lên, mang theo một luồng kình phong, rất là dọa người.
Nếu gậy này đập trúng, người bình thường chỉ sợ lập tức máu chảy đầy mặt, hôn mê bất tỉnh rồi.
Mễ Văn nấp sau lưng Triệu Thụy, tuy biết Triệu Thụy công phu không tệ, bình thương thâm tàng bất lộ, nhưng thấy cảnh này vẫn không nhịn đươc kinh hô lên: “Triệu Thụy, cẩn thận!”
Triệu Thụy đứng bất động, chờ lúc gậy sắt sắp chạm vào đỉnh đầu, hắn mới không nhanh không chậm lùi ra sau nửa bước.
Cổ hoặc tử đập một cú vào khoảng không, mất trọng tâm, ngã về phía trước.
Triệu Thụy gạt chân một cái, tay phải thuận thế đẩy sau lưn hắn, tên cổ hoặc tử liền kinh hoảng la lên một tiếng, cấp tốc bổ tới phía trước.
“Phịch” một tiếng, hắn nặng nề bổ vào lòng hai đồng bọn, hai tên kia không chịu nổi luồng sức mạnh này, ngã nhào ra đất lăn lông lốc, lăn bảy tám mét mới ngừng lại, trực tiếp hôn mê bất tỉnh luôn.
Đánh ngã ba tên, Triệu Thụy nhặt lên một cây gậy sắt, xoay người, vừa khéo nhìn thấy một tên cổ hoặc tử giơ cao con dao dưa hấu, chuẩn bị nhìn về phía Mễ Văn.
Hắn bèn vung tay một cái, nắm gậy sắt quét về, vừa khéo đập trúng sau gáy tên cổ hoặc tử đó.
Sau gáy là chỗ yếu ớt nhất của thân thể con người, đánh hơi mạnh một chút đã có thể làm chết người.
Triệu Thụy tuy khống chế lực đạo, nhưng tên cổ hoặc tử đó vẫn không chịu nổi, không kịp rên một tiếng, đã trợn trắng mắt, trực tiếp ngã ngay đơ ra đất.
Những cổ hoặc tử khác thấy Triệu Thụy vừa ra tay đã đánh ngã bốn đồng bọn của chúng, không khỏi giật nảy mình, vội vàng bỏ qua Lý Bưu và Mễ Văn, bổ tới Triệu Thụy, muốn giải quyết tên khó chơi này trước.
Người đứng xem đằng xa đều không khỏi lo lắng cho Triệu