Thấy bốn tên bạn của mình bị đánh ngã trong khoảnh khắc, Vi Sở Chi liền toát mồ hôi lạnh, chút hơi rượu khiến hắn can đảm vừa rồi cũng bị vứt ra cửu tiêu vân ngoại trong chớp mắt.
Hằn quả thật không ngờ nhân vật thần bí đột nhiên lòi ra này lại bưu hãn ác độc như vậy!
Điều này khiến hắn hết sức chấn kinh.
Trong lòng Vi Sở Chi hết sức rõ ràng, cho dù hắn xông lên đánh đấm, chỉ sợ là đi tìm chết..
Muốn đánh ngã đối thủ, cơ hồ không có khả năng, chỉ tự mình đi tìm xui xẻo thôi.
Nhanh chóng cân nhắc cẩn thận lợi hại một lần, hắn cuối cùng vẫn quyết định thành thành thật thật đứng nguyên chỗ cũ, không làm ra bất cứ động tác gì có tính công kích, cho dù trong lòng hận không thể xé nát tên xen vào chuyện tốt của hắn này ra mà nuốt vào bụng.
“Ngươi là ai? Ai phái ngươi tới?’ Vi Sở Chi nỗ lực khiến mình giữ trấn tĩnh, dùng giọng trầm ổn nhất hỏi.
Triệu Thụy trầm mặc, không trả lời, chỉ từ từ lại gần.
Vi Sở Chi chỉ cảm thấy một cổ uy áp bức người từ trên người tên mặt sẹo đó truyền lại, khiến hắn cơ hồ nghẹt thở.
Hắn từ từ lùi lại, mãi tới khi lưng dựa vào tường, không còn đường lui mới dừng lại.
“Nói cho ngươi! Ta… chính là Vi gia nhị thiếu Vi Sở Chi! Ngươi muốn làm gì ta! Nếu ngươi dám đụng tới một sợi lông của ta, Vi gia chúng ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!” Vi Sở Chi cố gắng làm ra vẻ cứng cỏi nói.
Triệu Thụy lạnh lùng nhìn hắn, hai môi khép chặt, không nói một lời.
Vi Sở Chi cảm thấy ánh mắt của Triệu Thụy sắc bén như cương đao, khiến đáy lòng hắn phát lạnh.
Hắn biết uy hiếp đã không có tác dụng, bèn khó khăn nuốt nước miệng, dịu giọng: “Này… này… huynh đệ, có gì từ từ thương lượng.
Ta biết sai rồi, tha cho ta một lần đi? Ta có tiền, ta rất có tiền.
Chỉ cần ngươi mở miệng, ngươi muốn bao nhiêu, ta cho bấy nhiêu.”
Triệu Thụy nhếch mép, lạnh lùng cười một cái.
Hắn không thiếu tiền, chỉ cần hắn có cách nghĩ như vậy, muốn bao nhiêu tiền cũng đều có cả.
Càng huống chi, Vi Sở Chi lúc trước ở dạ hội vũ nhục hắn như vậy, làm sao hắn lại vì một chút tiền mà bỏ qua cho Vi Sở Chi?
“Số tiền đó ngươi để lại từ từ xài đi!” Triệu Thụy trầm giọng nói một câu, đột nhiên đấm mạnh một quyền lên bụng Vi Sở Chi.
Vi Sở Chi phát ra một tiếng kêu thảm “a” đau đớn, ôm bụng ngã xuống đất.
Hắn cảm thấy dạ dày mình như bị chùy sắt đập mạnh vào, đau đớn khó lòng chịu nổi, trong dạ dày cuộn trào mãnh liệt, thiếu chút nữa nôn ra toàn bộ những thứ đã ăn!
Còn không chờ Vi Sở Chi ngã tới đất, Triệu Thụy đã ra thêm một quyền, đấm mạnh lên xương sườn của hắn.
Tiếng xương sườn vỡ nát vang lên giòn tan, mang theo một loại mĩ cảm tàn khốc.
Vi Sở Chi phát ra một tiếng kêu thảm như heo chọc tiết, lớn giọng gào khóc, nước mắt nước mũi chảy ra, chảy đầy cả mặt, không còn nửa điểm phong phạm thế gia công tử.
“Đừng… đừng đánh nữa.
Tha cho ta đi.
Huynh đệ, cầu ngươi tha cho ta đi! Ta biết lỗi rồi, ta không dám ra tay với Hồ Lâm nữa!”
Vi Sở Chi nắm lấy đùi Triệu Thụy, không ngừng cầu khẩn.
Triệu Thụy cúi đầu nhìn xuống Vi Sở Chi.
Tên thế gia công tử vừa rồi còn hoành hành, tự cao tự đại này, bây giờ lại giống như một con kiến nhỏ nhoi, khúm núm dưới chân hắn, cầu xin hắn tha cho một mạng.
“Bây giờ mới biết lỗi? Đã quá muộn rồi!” Triệu Thụy lạnh nhạt nói, giở chân đạp một cái lên người Vi Sở Chi, đạp hắn bay lên, nặng nề đập lên tường, sau đó tuột xuống sàn, khiến bụi đất trên trần rơi lả tả xuống.
Vi Sở Chi nằm sấp trên đất, thân thể cũng không biết đã gãy bao nhiêu cái xương, đến tiếng là gào cũng không phát ra được, chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ yếu ớt, một mùi hôi thối từ thân thể hắn phát ra, bay đầy trong phòng.
Triệu Thụy đi tới kiểm tra, hơi cau mày lại, đũng quần Vi Sở Chi đã ướt một mảng lớn.
Thì ra, Vi Sở Chi cho rằng Triệu Thụy tiêu diệt hắn, sợ đến mức cả phân, nước tiểu cũng nhất tề tuôn ra.
“Tên khốn vô dụng.”
Triệu Thụy khinh thường bĩu môi, đạp một cái lên gáy hắn.
Vi Sở Chi không kịp rên lấy một tiếng, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Chỉ trong nửa phút, sau khi nhẹ nhàng giải quyết năm người Vi Sở Chi xong, Triệu Thụy đến bên giường, cẩn thận kiểm tra tình hình Hồ Lâm.
Hồ Lâm hình như tịnh không bị xâm phạm, đại khái là do hắn xuất hiện tương đối kịp thời.
Bất quá, tình huống của Hồ Lâm lại tịnh không tốt lắm, xuân dược tác dụng mạnh mà Vi Sở Chi cho cô uống, phân lượng rất lớn, đã triệt để phát huy tác dụng trong thân thể cô.
Bây giờ da dẻ của Hồ Lâm đã bị biến thành màu đỏ rực, cái miệng nhỏ há ra khép vào, phát ra từng tràng tiếng rên rỉ dụ người, thân thể vặn vẹo trên giường như con rắn, đồng thời dùng sức cấu xé y phục của mình.
Bộ lễ phục màu đen trên người đã bị chính mình xé rách khắp nơi, không thể che nổi thân thể gợi cảm của cô nữa.
Một mảng da trơn nhẵn màu mật ong lộ ra ngoài, phát ra ánh sáng chói mắt dưới đèn.
Triệu Thụy đưa tay sờ lên trán Hồ Lâm, phát hiện da cô nóng hầm hập như lửa.
Hắn biết, hắn phải lập tức giúp Hồ Lâm khu trừ độc tính trong thân thể.
Xuân dược do Vi Sở Chi hạ, hiệu lực cực mạnh, phân lượng lại lớn, nếu cứ để mặc, thân thể hồ lâm chỉ sợ sẽ bị thương tổn cực lớn.
Hắn đang chuẩn bị trút chân khí vào cơ thể Hồ Lâm, đúng lúc này, Hồ Lâm đột nhiên đưa cánh tay mảnh mai như ngọc, ôm lấy cổ Triệu Thụy, sau đó cả người ép lên, đồng thời một cánh tay nóng hổi tiếp tục xé bỏ y phục trên người.
Trong khoảnh khắc, y phục của Hồ Lâm đã bị cởi hết toàn bộ, đến quần lót gợi cảm cũng đều bị chính cô cởi xuống.
Triệu Thụy nhất thời tay chân lúng túng, chỉ cảm thấy một thân thể nóng bỏng vặn vẹo như rắn trong lòng mình, kích phát bản năng *** của hắn.
Hắn không khỏi cười khổ, không biết mình nên đẩy Hồ Lâm ra, hay để mặc tình hình phát triển.
Cho dù hắn là một tu chân giả, nhưng hắn cũng là một nam nhân rất bình thường.
“Để… để tôi…”
Hồ Lâm rên rỉ nho nhỏ, hai tay ôm lấy Triệu Thụy, ép chặt vào người Triệu Thụy, đôi moi kiều diễm hôn chặt lên môi Triệu Thụy.
Cái lưỡi ẩm ướt thò vào miệng Triệu Thụy, bắt đầu tìm tòi một cách đói khát.
Triệu Thụy chỉ cảm thấy trong đầu ầm một tiếng, như con đê lý trí đã