Hồ Lâm và Vu Tùng trở về nhà, lập tức kể lại những hung hiểm đã gặp ngày hôm nay lại cho Hồ Kinh Vĩ.
Hồ Kinh Vĩ đầu tiên là đại kinh, sau đó là đại nộ.
Không cần nghi ngờ, lần phục kích này khẳng định là Vi thị gia tộc làm.
Hắn tuy có chuẩn bị tâm lý đối với sự báo thù của Vi gia, nhưng vạn vạn lần không ngờ Vi gia lại thỉnh tới một yêu quái!
Sắc mặt Hồ Kinh Vĩ trở nên ngưng trọng.
Hắn vốn tịnh không coi Vi gia ra gì.
Bởi vì Vi gia tuy cũng là một trong tam đại danh môn của Liên Đảo, nhưng dẫu sao cũng là nhà buôn bán, còn kém hạng kiêu hùng trong hắc đạo như hắn đây nhiều lắm.
Thế nhưng hiện tại, Vi gia lại xuất động ra yêu quái, tình thế lập tức thay đổi hoàn toàn!
Hồ Kinh Vĩ làm kiêu hùng trong hắc đạo, biết không ít truyền thuyết bí mật, hết sức rõ ràng một yêu quái có lực lượng mạnh cỡ nào!
Càng quan trọng hơn là, sau lưng yêu quái này, khẳng định còn có yêu đạo thực lực còn cường hãn hơn, tiến hành khống chế!
Cho dù hắn có rất nhiều thủ hạ, dong binh tinh nhuệ, nhưng không cách nào phòng ngự những lực lượng thần bí này!
Hồ Kinh Vĩ bấy lâu nay, mới lần đầu tiên cảm thấy nguy cơ.
Hắn để hai tay sau lưng, cau đôi mày rậm, đi qua đi lại trong phòng, bắt đầu suy nghĩ phải làm sao mới xoay chuyển được tình thế hiện tại của Hồ gia, để gia tộc chuyển nguy thành an.
Hồ Lâm và Vu Tùng im hơi lặng tiếng, nhìn Hồ Kinh Vĩ, họ biết vấn đề mà Hồ Kinh Vĩ đang suy nghĩ quan hệ tới sinh tử của họ, quan hệ đến sự hưng vong của cả gia tộc.
Trong phòng nhất thời chìm vào im lặng, ngoại trừ tiếng hít thở và tiếng bước chân ra không còn thanh âm nào khác.
Suy nghĩ rất lâu, Hồ Kinh Vĩ cuối cùng cũng dừng chân lại, đưa ra quyết định.
Hắn nhìn Hồ Lâm nói: “Lâm Lâm, con tạm thời ở trong nhà, đừng đi ra ngoài.
Còn như yêu quái, ta sẽ thỉnh người tới đối phó.”
Hồ Lâm vẫn còn sợ sệt, hỏi: “Ba, ở trong nhà an toàn sao? Yêu quái đó đúng là đao thương bất nhập! Những bảo vệ trong nhà có thể ngăn được yêu quái sao?”
Hồ Kinh Vĩ duỗi cánh tay to, yêu mến xoa xoa đầu con gái: “Cái này con cứ yên tâm đi, biệt thự này của chúng ta tân trang lại trên cơ sở của tổ ốc Hồ gia.
Truyền thuyết, tổ tiên Hồ thị gia tộc chúng ta đã từng là thế ngoại cao nhân thần thông vô biên.
Ông ta đã hạ pháp trận huyền diệu ở chỗ phong thủy bảo địa này, đảm bảo cho Hồ gia phồn vinh hưng thịnh trên Liên Đảo, đồng thời cũng đảm bảo cho thủ lĩnh tông tộc không bị yêu ma quỷ quái xâm nhập tập kích.”
“Thật sao?” Hồ Lâm mới nghe lần đầu, không khỏi hơi bán tín bán nghi.
Hồ Kinh Vĩ cười cười: “Đây chỉ là một truyền thuyết, đồng thời cũng là một bí mật cực lớn của Hồ thị gia tộc, người ngoài cơ hồ đều không biết.
Bất quá, do năm tháng dài lâu, truyền thuyết này cũng từ từ mơ hồ.
Ta chỉ biết đại khái.
Bất quá cũng có thể khẳng định, Hồ gia chúng ta nhiều năm phồn vinh hưng thịnh ở đây, không thấy huyết quang, tuyệt đối không tách rời thần thông của vị tổ tiên đó.”
Hồ Lâm nghe phụ thân nói vậy, trong lòng tuy vẫn còn hơi nghi hoặc, nhưng dẫu sao cũng không còn lo lắng như lúc đầu.
Lúc Hồ Lâm trở về nhà, Triệu Thụy cũng bám đuôi theo phía sau xà yêu cách một khoảng xa, đến sào huyệt của nó.
Sào huyệt của nó nằm trong một tòa lầu nhỏ hai tầng hoang vu vắng vẻ ở phía đông thành phố Liên Đảo.
Xung quanh tòa lầu cỏ hoang mọc đầy, không thấy bóng người, tòa lầu ở gần đó nhất cũng ngoài hai trăm mét, là chỗ tốt để ẩn thân.
Trong tòa lầu có gợn sóng linh lực đặc thù của tu chân giả lan ra, hết sức nhỏ yếu, nhưng xác thực có tồn tại.
Triệu Thụy triển động thân hình, nhẹ nhàng nhảy qua tường rào, bay tới bên ngoài cửa sổ tầng thứ hai, lơ lửng trên không, nhìn vào bên trong.
Căn phòng quay về hướng tây, có đặt bàn thờ thần, bên trên đặt lư hương, giấy vàng và các loại đồ cúng, từng sợi khói xanh đang từ lư hương bốc ra.
Một lão đạo thân mặc đạo bào màu vàng hạnh, tay cầm kiếm gỗ đào, đang tụng chú thi pháp trước bàn thờ.
Xà yêu vảy lục đang thành thành thật thật đứng sau lưng lão, chờ nghe sai bảo.
Phía sau lưng yêu đạo ba bốn mét còn đứng năm người mặc âu phục mang giày da.
Bốn đại hán vạm vỡ, vừa nhìn đã biết là bảo vệ, người còn lại, bốn mươi mấy tuổi, sắc mặt âm trầm, khí độ bất phàm.
Triệu Thụy từng thấy người này trên TV, cũng từng nghe qua tên người này trong thành phố.
Người này tên là Vi Toàn, là người số ba trong Vi gia ngoài Vi lão thái gia và Vi Hiên.
Thậm chí đến Vi Hiên cũng sợ hãi Vi Toàn ba phần.
Vi Hiên không chỉ tâm ngoan thủ lạt, âm độc xảo trá, nắm toàn bộ tài nguyên bảo an của Vi gia, hơn nữa còn có qua lại mật thiết với tam giáo cửu lưu trong giang hồ.
Lần này, vụ tập kích đoàn xe của Hồ gia, hiển nhiên là do hắn lập kế hoạch.
Bất quá, Vi Hiên tuy vị cao quyền trọng, nhưng lúc này đang cung cung kính kính đứng ở phía sau, tựa hồ không dám có nửa phần bất kính đối với vị yêu đạo mặc đạo bào màu vàng hạnh đó.
(lsqk: thằng tác giả này lại nhầm tên nhân vật! :)) )
Vi Hiên tịnh không phát hiện ngoài cửa sổ đã có thêm một vị khách không mời.
Toàn bộ tinh lực của hắn lúc này đều đặt trên thân lão đạo trước mặt.
Vi Hiên hết sức rõ ràng, thực lực của lão già này rốt cuộc khủng bố cỡ nào.
Những bảo vệ tinh nhuệ võ trang tận răng phía sau hắn đây, trước mặt yêu đạo này giống như vỏ rỗng, chỉ cần đối phương búng một ngón tay là có thể quét họ ra khỏi cõi dời!
Chính vì như vậy, với địa vị quyền thế của hắn trên Liên Đảo, đối với yêu đạo này vẫn lễ số đầy đủ, khách khách khí khí.
Chờ yêu đạo thi pháp hoàn tất, Vi Hiên mới dựng một bàn tay trước ngực, hành một lễ với yêu đạo, hỏi: “Thanh Lân đạo trưởng, kết quả lần tập kích này ra sao? Có thành công không?”
Sắc mặt Thanh Lân lão đạo âm trầm, thu kiếm gỗ đào lại, nói: “Một phen uổng công.”
“Thất bại rồi?” Vi Hiên giật mình “Sao lại thất bại chứ? Yêu thú của ngài hung ngoan cường hãn như vậy, sao lại không đối phó được với mấy nhân loại bình