“Đúng là muộn rồi.” Triệu Thụy cười khổ một cái, rồi hỏi: “Ngươi bây giờ sống ra sao?”
“Cũng không tệ.
Lúc mới đầu, Thi gia có một số người cảm thấy ta là người ngoài, không phục ta lắm.
Nhưng ba vị lão tổ tông kiên trì chống đỡ cho ta và Vân Liên, đè nén những tiếng phản đối xuống.
Bây giờ Vân Liên căn bản đã ngồi vững ở vị trí gia chủ, ta cũng là người nắm giữ căn bản sinh ý của gia tộc.
Chỉ là, chỉ là ta và Vân Liên đều hết sức nhớ ngươi.”
Vân Phương nhìn Triệu Thụy rất sâu, trong đôi mắt sáng chứa đầy thâm tình.
Triệu Thụy cảm thấy ấm áp trong lòng, ôm chặt cô vào lòng, lúc này, nói gì cũng đều dư thừa.
Hai người ôm chặt rất lâu mới buông ra.
Triệu Thụy dịu dàng hỏi: “Lần này ngươi tới Liên Đảo làm gì vậy?”
“Đương nhiên là làm ăn.” Vân Phương trả lời “Lão bản Hồ Kinh Vĩ của ngươi dường như đụng phải một cừu gia khó chơi, đối phương mời tới nhân vật trong tu chân giới đối phó hắn.
Hồ Kinh Vĩ không phải là đối thủ, vừa khéo lại có uyên nguyên với Thi gia bọn ta, cho nên muốn mời bọn ta giúp đỡ, điều kiện là Hồ gia nhường bốn mươi phần trăm cổ phiếu của làng du lịch Duy Ni.”
“Ngươi đáp ứng rồi sao?”
“Đương nhiên, vụ làm ăn lớn như vậy, ta đương nhiên đáp ứng.
Làng du lịch Duy Ni rất có lợi nhuận đó.” Vân Phương nói như chuyện đương nhiên “Ngoài ra, ta nghe Hồ Kinh Vĩ miêu tả tình huống, cảm thấy tu chân giả đối thủ hắn mời tới, có thể mới vừa dính tới một mép của tu chân giới, thực lực tịnh chẳng cường đại gì, với thanh danh và địa vị của Thi gia trong tu chân giới, muốn xử lý gọn đối phương tịnh không khó khăn.”
“Đoạn thời gian dài này không thấy, ngươi thay đổi nhiều thật, càng lúc càng giống một lãnh đạo tập đoàn tài chính lớn.” Triệu Thụy cười cười “Bất quá, đã không cần các ngươi ra tay, yêu đạo và yêu vật Vi thị gia tộc mời tới đã bị ta âm thầm diệt trừ rồi.”
“Xem ra bọn ta nhặt được một món tiện nghi rồi.”
“Đó là đương nhiên.” Triệu Thụy ôm vòng eo nhỏ của Vân Phương, cười hỏi: “Ngươi định cảm tạ ta thế nào?”
“Ngươi muốn ta cảm tạ thế nào, ta sẽ cảm tạ thế đó.” Vân Phương cắn nhẹ làn môi đỏ kiều diễm, cặp mắt quyến rũ.
“Vậy bọn ta đi khách sạn đi?” Triệu Thụy được nước, bàn tay trên thân thể mềm mại không chịu an phận mà trượt lên phía trên.
Vân Phương lườm Triệu Thụy một cái: “Tên khỉ nóng nảy ngươi.”
Miệng tuy oán trách, nhưng thân thể nóng bỏng lại tựa vào người Triệu Thụy.
Triệu Thụy cười hì hì, để Vân Phương cho bảo vệ lui về, rồi tay nắm tay, thân thân mật mật tiến vào một khách sạn không lấy gì làm nổi tiếng.
Triệu Thụy và Vân Phương chia cách rất lâu, lần này bất ngờ gặp nhau, khiến những nổi nhớ mong chôn sâu trong lòng nhất tề ùa ra.
Hai người kề vai tựa má, kể những nổi khổ chia ly và nỗi tương tư, quấn quýt từ chiều tới tận đêm khuya, tới khi mệt mỏi rã rời mới ôm nhau thiếp đi.
Triệu Thụy là tu chân giả, ngủ tương đối ít, tinh lực dồi dào, cơ hồ không biết mệt mỏi.
Quấn quýt với Vân Phương tuy kịch liệt, nhưng tịnh không tiêu hao bao nhiêu thể lực.
Sáng sớm hôm sau, hắn đã tỉnh lại, tinh thần vẫn phấn chấn như cũ.
Chỉ là Vân Phương, đêm qua chịu đủ chinh phạt, mệt mỏi vô cùng, vẫn đang ngủ say.
Triệu Thụy ngồi dậy, nhìn khuôn mặt mĩ diễm thành thục của Vân Phương, trong lòng đầy tình cảm ôn nhu.
Nhìn Vân Phương lâu thật lâu, Triệu Thụy mới rời giường đi tắm rửa.
Chờ khi mọi thứ đều hoàn tất, Vân Phương vẫn còn ngủ say.
Triệu Thụy không nỡ đánh thức Vân Phương dậy, bèn ngồi trên sofa, lấy cái kính thần bí lấy được trên Thiên Cương Trấn Yêu đảo ra, cẩn thận ngắm nghĩa giết thời gian.
Kiện bảo vật này, hắn đã mày mò một đoạn thời gian, nhưng mãi tới bây giờ cũng không biết phải sử dụng ra sao.
Đến Luyện khí tông sư Huyền Linh đạo nhân cũng không có bất kì đầu mối nào.
Triệu Thụy hơi đau đầu, nhưng tịnh không nản lòng, trái lại có kiện bảo vật này trên tay, hắn tin sẽ có một ngày hắn tham ngộ ra cách dùng nó.
Tham ngộ như vậy một đoạn thời gian, Vân Phương không biết tỉnh lại từ bao giờ.
Cô ngồi dậy trên giường, cầm lấy cái áo ngực, hỏi: “Triệu Thụy, anh đang xem cái gì vậy?”
“Không có gì, chút đồ chơi thôi.” Triệu Thụy đưa cái kính tới gần Vân Phương.
Vân Phương cầm lấy xem thử, rồi ồ lên kinh ngạc: “Cái này hình như ta thấy ở đâu rồi.”
Cô cẩn thận nhớ lại, rồi vỗ tay một cái nói: “Nhớ ra rồi, là trong nhà Hồ Kinh Vĩ, hai ngày trước cử hành gia yến chiêu đãi bọn ta, còn cho bọn ta xem những cổ vật mà gia tộc họ cất giữ một lần, trong những cổ vật đó có một cái kính rất giống cái này.”
“Thật sao?” Triệu Thụy mừng rỡ trong lòng.
Hắn vẫn luôn hoài nghi Hồ thị gia tộc ở Liên Đảo có mối quan hệ kì đặc nào đó với Thiên Cương Trấn Yêu đảo thần bí.
Nếu Vân Phương thấy bảo kính đồng dạng trong nhà Hồ Kinh Vĩ, nói không chừng có thể kiếm được manh mối gì đó từ đó.
Thế là hắn vội hỏi: “Vân Phương, ngươi có thể xin cái kính đó giùm ta không?”
“Cái kính đó là tổ truyền chi bảo của Hồ gia, hắn sẽ không dễ dàng bỏ ra.
Bất quá, ta sẽ tận lực thử xem, xem có thể bức hắn nhường lại cho ta được không.”
Triệu Thụy cười cười ôm Vân Phương, hôn nhẹ một cái rồi nói: “Vậy thì cảm ơn ngươi.”
Vân Phương cười nũng nịu: “Chờ ta xin kính tới rồi, ngươi lại cảm ơn cũng không muộn.”
Hai người dậy, tắm rửa một phen, ăn sáng rồi mới rời khỏi khách sạn.
Trong lúc hai người rời khách sạn, tổng kinh lý Hồ Tinh của làng du lịch Duy Ni ngồi xe chạy qua kế bên họ, đi tới sở làm.
Trong lúc vô ý, ánh mắt của hắn xuyên qua kính xe, nhìn thấy bóng dáng thân mật của hai người.
Hồ Tinh giật nảy mình, cho rằng mình hoa mắt, vội gào lên với tài xế: “Chạy chậm lại! Mau chậm lại cho ta!”
Trong lòng tài xế cảm thấy hết sức kỳ quái.
Ông chủ trước giờ trấn định, vui giận không lộ ra ngoài mặt, hôm nay thấy cái gì mà hoảng loạn như vậy?
Bất quá, hắn tuy lầm bầm trong lòng, nhưng không dám hỏi, chỉ đành làm theo.
Xe chạy chậm lại rồi, Hồ Tinh nhìn qua cửa xe, cẩn thận nhìn ra