An ủi Vi lão thái gia xong, Uy Kim không chậm trễ lấy một khắc, lập tức đáp máy bay tư nhân rời khỏi Liên Đảo.
Cái chết của Ám ảnh thích khách làm hắn cảm nhận được nguy cơ một cách sâu sắc.
Hắn đã cảm thấy sinh mạng của mình chịu uy hiếp nghiêm trọng.
Một khi Hồ Kinh Vĩ biết được ám ảnh thích khách là do hắn phái tới, với tính cách của Hồ Kinh Vĩ, khẳng định sẽ không tiếc giá nào mà trừ diệt hắn để giải nỗi hận trong lòng.
Tuy trước mặt Vi lão thái gia, Uy Kim tỏ ra trấn định, nhưng trong lòng hắn lại hết sức hoảng sợ.
Hắn đã không chỉ một lần thuê ám ảnh thích khách trừ diệt cái gai trong mắt.
Mỗi một lần đều hoàn thành nhiệm vụ một cách hoàn mĩ.
Hắn rõ ràng hơn ai hết sự ngụy bí và cường đại của ám ảnh thích khách.
Cũng chính vì vậy, khi hắn biết ám ảnh thích khách bị người mang mặt nạ bạc thần bí đó trừ diệt rồi, sự chấn kinh, sự khủng bố đó cơ hồ nhấn chìm hắn trong chớp mắt.
Người mang mặt nạ bạc đó tới ám ảnh thích khách cũng dễ dàng diệt trừ, muốn diệt trừ hắn còn không dễ như trở bàn tay sao?
Lúc đó Uy Kim đã quyết định chủ ý, không tiếc bất cứ giá nào cũng phải trừ diệt người mang mặt nạ bạc này, hủy diệt Hồ gia ở Liên Đảo.
Như vậy mới bảo đảm được sự bình an cho hắn.
Hắn vốn cho rằng lần này phải trả giá lớn, không ngờ Vi lão thái gia còn sợ hơn cả hắn, trực tiếp đề nghị trả hai phần ba chi phí.
Cái này đúng là may mắn trong bất hạnh, hắn bớt được một khoản tiền.
Bây giờ chuyện duy nhất Uy Kim lo lắng chính là hắn có còn sống rời khỏi Trung Quốc không.
Trong khi Uy Kim đang lo lắng thấp thỏm, chuyên cơ cuối cùng cũng bay ra khỏi không phận Trung Quốc.
Sau khi Uy Kim xác định ngân diện sát thủ không đuổi theo, hắn bèn dựa vào ghế ngồi, thở ra một hơi thật dài, buông lỏng tâm tình đang căng thẳng ra.
Hắn yêu cầu tiếp viên rót cho hắn một ly rượu Ba Nhĩ Đa đỏ năm mươi năm, vừa từ từ thưởng thức, vừa suy nghĩ chuyện gặp mặt Sơn Lão đời thứ ba Tát Tân của Sơn Lão ám sát đoàn.
Khi Uy Kim còn rất nhỏ, nhân cơ hội Tát Tân xuất quan, đã từng được ông nội ẵm tới gặp mặt Tát Tân một lần, còn được Tát Tân ban phước.
Do tuổi quá nhỏ, thời gian quá lâu, dung mạo của Tát Tân trong kí ức của Uy Kim sớm đã trở nên lờ mờ.
Thế nhưng, có một ấn tượng, cho dù đã qua bốn chục năm vẫn khắc sâu trong đầu óc Uy Kim như được chạm vào đó.
Ấn tượng đó chính là ác ma.
Một ác ma tán phát ra mùi máu tươi nồng nặc.
Uy Kim nhớ, lúc đó hắn sợ hãi tới cực điểm, nước mắt cũng không kìm được chảy ra nửa giọt.
Sau đó hắn gặp ác mộng nguyên cả một năm.
Uy Kim vẫn luôn ngầm cho rằng, con đường mình sẽ đi lên vị trí đổ vương không tách rời lần gặp mặt Tát Tân năm đó.
Bởi vì chỉ có tiền bạc mới làm hắn cảm thấy an toàn.
Bất quá, Uy Kim tịnh không hối hận, thậm chí còn thập phần vui mừng, cảm thấy chính nhờ Tát Tân ban phúc, hắn mới có sự giàu có, quyền thế, mĩ nữ các nước trên thế giới như hiện nay.
Phóng mắt nhìn khắp thế giới, được dễ chịu hơn hắn có mấy ai?
Uy Kim hi vọng, lần này Tát Tân cũng có thể giúp hắn chuyển nguy thành an.
Sau khi máy bay bay được vài tiếng đồng hồ, nó từ từ đáp xuống phi trường Teheran.
Uy Kim còn chưa xuống máy bay, một chiếc xe quân sự mang biểu tượng của đội bảo vệ cách mạng Iran đã ngừng cạnh sân bay chờ hắn.
Uy Kim xuống máy bay, trực tiếp lên xe.
Một sĩ quan trung niên mang quân hàm thượng tá đang ngồi ở ghế sau trong xe.
Hắn vừa nhìn thấy Uy Kim liền tươi cười nói với Uy Kim: “Uy Kim tiên sinh thân ái, đã lâu không gặp, sao ông đột nhiên tới vậy? Lúc tôi nhận được điện thoại của ông, vẫn giật mình, còn tưởng nghe nhầm.”
Uy Kim cười đưa qua một điếu xì ga Havana cực phẩm rồi nói: “Đột nhiên có chuyện gấp cần xử lý, cho nên phải tới.”
“Rốt cuộc là chuyện gấp gì vậy?” Thượng tá đó thuận miệng hỏi một câu.
Uy Kim cười cười, tịnh không trả lời trực tiếp.
Thượng tá nhún nhún vai, biết Uy Kim không muốn trả lời, vì vậy cũng không truy vấn nữa.
Thực ra trong lòng hắn tương đối muốn biết ý định của Uy Kim khi tới đây.
Chỉ là Uy Kim tài hùng thế đại, ăn thông hắc bạch, có danh khí tương đối lớn trên cả toàn thế giới, khiến hắn không dám làm gì rườm rà.
Nếu đổi lại là một người khác, cho dù mồm miệng có kín hơn, hắn cũng đều có thủ đoạn moi ra.
Sau phút yên lặng ngắn ngủi, thượng tá lại hỏi: “Uy Kim tiên sinh, ngài gọi tôi tới, hẳn không phải để ôn chuyện cũ.
Ông muốn tôi đưa tới chỗ nào?”
“Đạt Mã Vạn Đức Sơn”
“Cái gì? Ông muốn đi Đạt Mã Vạn Đức Sơn?” Thượng tá giật mình, cảnh giác hỏi: “Nơi đó chính là vùng cấm.
Ông đi tới đó làm gì?”
Uy Kim cắn xì gà, cười cười: “Cho nên mới bảo ngươi tới đón ta.
Chuyện này nếu làm xong, ta sẽ không quên chỗ tốt của ngươi.”
Thượng tá trầm mặt: “Đạt Mã Vạn Đức Sơn hoang vu dị thường, cơ hồ không dấu vết con người, ta khuyên ngươi tốt nhất đừng tới.”
Uy Kim ung dung nói: “Nhưng ở đó có Sơn Lão ám sát đoàn.”
“Ngươi quả nhiên là muốn gặp Sơn Lão ám sát đoàn.
Như thế không thể được, ta tuyệt đối không đưa ngươi tới đó.”
Uy Kim ngẩng đầu, phun ra khói xì gà dày đặc, lạnh nhạt nói: “Cái gì là không thể? Quan hệ giữa ta với Sơn Lão ám sát đoàn sâu hơn tưởng tượng của ngươi nhiều.
Ngươi biết lần nay ta đi gặp ai không?”
“Ai?”
Uy Kim gằn từng chữ: “Sơn Lão đời thứ ba Tát Tân.”
“Tát Tân.”
Sắc mặt Uy Kim liền đại biến, kinh hô thành tiếng.
Cái tên này đối với hắn mà nói, chính là một truyền thuyết, truyền thuyết khủng bố.
Nếu không phải chính miệng Uy Kim nói với hắn, hắn căn bản không ngờ nổi thích khách chi vương uy chấn Trung Đông, uy danh thậm chí còn thâm nhập cả châu Âu này lại còn sống trên thế gian.
Nếu lời này từ người khác nói ra, hắn tuyệt đối sẽ không tin.
Thế nhưng, lời này lại từ miệng Uy Kim nói ra.
Với thân phận tôn quý của Uy Kim, tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ, ngàn đặm xa xôi chạy tới đây chỉ để làm trò đùa.
Uy Kim thấy thượng