Tình hình khẩn cấp, Hanny trưởng lão đắn đo trong lòng một chút, cuối cùng quyết định đến đại điện mời Tát Tân xuất quan.
Lão xoay người, vội vội vàng vàng chạy về phía đại điện của lô cốt.
Uy Kim vội vàng chạy theo phía sau Hanny trưởng lão.
Tiến vào đại điện nguy nga tráng lệ, xuyên qua bốn hành lang hoa lệ, Hanny trưởng lão dẫn theo Tát Tân , tới được chỗ sâu nhất của đại điện, một ngôi nhà sơ sài bằng đá.
Ngôi nhà này không có cửa sổ, chỉ có một cái cửa cống bằng đá hoa cương đã đóng chặt.
Tuy trong thành đã bị giết tới rung trời, nhưng hoàn cảnh ở đây lại phi thường yên tĩnh thậm chí có thể gọi là trang nghiêm.
Hanny trưởng lão ngừng lại ở cách cửa cống năm mét.
Lão chỉnh trang y phục, hắng hắng giọng, rồi cung cung kính kính hành một lễ với cổng đá, nói: “Tát Tân sơn lão cung kính, Hanny cầu kiến.”
Uy Kim cũng vội vã hành lễ theo, không dám chậm trễ chút nào.
Qua một lúc, giọng nói không mang chút cảm tình nào của Tát Tân từ trong cổng đá bay ra.
“Hanny, ta đang bế quan liệu thương, không phải đã dặn ngươi, không tiếp bất kì ai hay sao?”
Hanny trưởng lão trầm giọng: “Tát Tân Sơn Lão tôn kính à, trong lòng tôi luôn ghi khắc chỉ thị của ngài.
Thế nhưng hiện tại có người xâm nhập, công phá lô cốt, đang đại khai sát giới trong thành, thành thị đã bị hủy mất một phần tư rồi.
Thành viên của Ám sát đoàn cũng chiến tử gần một nửa rồi.
Tứ đại trưởng lão của Ám sát đoàn, ngoại trừ tôi ra, toàn bộ đều bị giết cả.
Tình huống đã nguy cấp vạn phần, nếu ngài còn không ra tay, Ám sát đoàn duy trì ngàn năm chỉ sợ sẽ bị người ta hủy trong hôm nay, biến mất khỏi thế giới luôn!”
“Cái gì! Tổn thất thảm trọng vậy à!” Tát Tân nghe Hanny báo cáo không khỏi giật nảy mình “Kẻ xâm nhập là ai? Chúng tới bao nhiêu người?”
Hanny trưởng lão đáp: “Chỉ có một kẻ xâm nhập thôi.
Uy Kim cho rằng, hắn có thể là Sát thủ mang mặt nạ bạc.”
“Ầm!”
Cánh cửa đá đang đóng chặt bị một lực đạo cự đại đập nát.
Trong đất bụi mịt mù, thân thể cao lớn uy mãnh của Tát Tân xuất hiện trước mắt Hanny và Uy Kim.
“Sát thủ mang mặt nạ bạc!” Trong giọng của Tát Tân chứa đầy cuồng nộ “Là hắn! Hắn lại dám xông vào tổng bộ của Ám sát đoàn chúng ta, giết đệ tử của ta, hủy diệt thành thị của ta!”
“Đúng đó! Chúng tôi không cách nào ngăn cản công kích của hắn, thật sự không có biện pháp, chỉ đành mời ngài ra tay.” Hanny cúi đầu, nhỏ giọng nói.
Tát Tân phẫn nộ xong liền bình tĩnh lại rất nhanh, lão hoài nghi hỏi: “Ta từng giao thủ với Sát thủ mang mặt nạ bạc.
Tuy ta bị hắn gây thương tích, nhưng đó là do sập bẫy của hắn.
Thực lực chân chính của hắn không bằng ta.
Tứ đại trưởng lão các ngươi tu vi đều không yếu, lại có lợi về địa thế, còn có hơn ngàn thích khách của Ám sát đoàn.
Đừng nói ngăn cản công kích của hắn, cho dù tiêu diệt hắn cũng dư dả có thừa, sao lại bị giết thảm hại như vậy?”
Hanny than thở nói: “Nhưng thực lực của kẻ xâm nhập này lại cao hơn miêu tả của ngài nhiều.
Chúng tôi thậm chí không cách nào tới gần được! Không chỉ như vậy, hắn còn triệu hoán ra một ma thần khắp người lấp lánh ngân quang, uy lực đáng gọi là khủng bố! Vẻn vẹn một đao, đã san một phần tư thành thị thành bình địa! Ba vị trưởng lão là bị giết trong lần công kích đó!”
Tát Tân nói như chém đinh chặt sắt: “Vậy thì người xâm nhập đó tuyệt đối không phải là Sát thủ mang mặt nạ bạc! Sát thủ mang mặt nạ bạc không thể có lực lượng cường đại như vậy! Nếu quả thật thực lực của hắn cường đại như vậy, ta đã không thể còn sống trở về rồi.”
Uy Kim lúc này cẩn thận dè dặt chen vào một câu: “Dường như ngài đã không gặp Sát thủ mang mặt nạ bạc trong mấy tháng rồi.
Vậy có phải trong mấy tháng này, thực lực của Sát thủ mang mặt nạ bạc đó được nâng lên không?”
Tát Tân hừ lạnh một tiếng, quát mắng: “Ngươi nghĩ những tu hành giả bọn ta nâng cao thực lực như ăn rau cải vậy sao? Mỗi khi thực lực tăng cao một chút đều phải tốn thời gian rất lớn để gian khổ tu luyện.
Vẻn vẹn mấy tháng, căn bản không thể nâng cao như vậy!”
Uy Kim bị mắng phủ đầu một trận, trong lòng tuy cảm thấy xấu hổ, nhưng chỉ có thể làm vẻ mặt cười bồi.
Tát Tân không để ý tới hắn nữa, dẫn theo Hanny trưởng lão, sải bước rời khỏi đại điện.
Khi Tát Tân vừa ra khỏi đại điện, hắn liền bị những thích khách của Ám sát đoàn đang lúc khổ chiến đó phát hiện.
Đám thích khách thấy Tát Tân xuất hiện, không khỏi lớn giọng hoan hô.
“Sơn Lão!”
“Là Tát Tân Sơn Lão!”
“Tát Tân Sơn Lão xuất quan rồi!”
“…”
“…”
Đối với bọn chúng, Sơn Lão Tát Tân cũng giống như thần trong lòng chúng, là cây cột chống đỡ cho tinh thần bọn chúng.
Trong mắt chúng, Tát Tân là thần thoại không thể chiến thắng.
Chỉ cần Tát Tân ra tay, cho dù địch nhân cường đại tới đâu cũng sẽ bị giết chết!
Bọn chúng đầy hi vọng, trông chờ ở Sơn Lão Tát Tân.
Trên mặt Tát Tân lại không có bất cứ biểu tình gì.
Bởi vì lão cuối cùng cũng nhìn thấy cảnh tượng trong thành.
Một yêu ma màu bạc thể hình to lớn, đang tàn phá một cách hiên ngang, một thanh niên vung vẩy tử điện trường thương đang bay lượn trên không, hăng hái giết chóc.
Từng căn phòng ốc bị san thành bình địa, từng tên thích khách bị giết chết một cách vô tình.
Tuy nhiên, hàng trăm hàng ngàn thích khách, lớp trước ngã xuống lớp sau tiến lên, không ngừng phản công.
Tất cả đều như thiêu thân lao vào lửa, có đi không có về.
Tát Tân nhìn thấy cảnh tượng thảm liệt như vậy, đau lòng vô cùng, phẫn nộ muốn điên, đến đầu tóc cũng dựng đứng hết cả lên.
Đây là thành thị mà lão tốn rất nhiều thời gian mới xây dựng nên, là những thích khách mà lão tốn vô số tâm huyết để bồi dưỡng.
Bây giờ lại bị địch nhân lạnh lùng giết chóc, chà đạp như vậy
Bảo làm sao lão không phẫn nộ, không đau lòng!
Tổng bộ Ám sát đoàn bị người ta hủy tới mức này, bảo lão sau này làm sao đối mặt với hai đời Sơn Lão đã chết trước kia!
Tát Tân nhấn mạnh mũi chân lên mặt đất, bay lên trời, lớn giọng quát về phía Triệu Thụy: “Ngươi là ai? Vì sao lại giết vào tổng bộ Sơn Lão ám sát đoàn?”
Triệu Thụy lúc này đang giết rất hứng thú, nghe tiếng la bèn quay đầu nhìn lại, thấy Tát Tân, không khỏi cười lớn nói: “Tát Tân! Cuối cùng ngươi cũng ra rồi! Muốn lôi con rùa đen rút đầu ngươi ra cũng thật không dễ! Ngươi không khỏi đãng trí quá