Lão khô lâu trầm mặc, qua một lúc, ngọn lửa trong mắt lay động rồi từ từ nói: “Thật ra, ngươi nói cũng không sai.
Thế lực của Thạch Hổ đã bắt đầu khuếch trương về phía này rồi.
Chính vào mấy ngày trước, hắn còn sai một con phi đầu man tới, đòi ta Dương Hồn thạch, kết quả bị ta đuổi chạy.”
Triệu Thụy mỉm cười nói: “Thế thì vừa khéo thật, bọn con vừa tiêu diệt một đám lớn phi đầu man dưới tay Thạch Hổ, chính vì vậy mà đã đắc tội với Thạch Hổ rồi.
Cho nên chúng con phải nhanh chóng tìm ra phương pháp giải quyết Thạch Hổ.
Nếu không, chờ một khi hắn tiến vào Độ Kiếp kì, thì đã quá muộn rồi.”
Thanh kiếm đang giơ lên của lão khô lâu từ từ buông xuống: “Nếu các ngươi muốn dùng Dương Hồn thạch đối phó với Thạch Hổ, ta chấp nhận đưa cho các ngươi, muốn bao nhiêu cũng được, nhưng điều kiện trước tiên là phải tiêu diệt tên Thạch Hổ đó.
Sự xuất hiện của hắn đã phá vỡ cân bằng trong Hoàng Tuyền Địa Cung rồi.”
“Chúng con sẽ cố hết sức.” Triệu Thụy hết sức trịnh trọng gật gật đầu.
“Vậy các ngươi đi theo ta.” Lão khô lâu xoay người, kéo cây kiếm dài lê thê đi trước dẫn đường.
Đi qua rừng rậm, Triệu Thụy và Đôn Triệt theo lão khô lâu đến giữa đảo.
Trên mặt đất bằng phẳng có một cái giếng cổ bát giác, quanh thành giếng còn có khắc một số hoa văn đơn giản.
Sương mù màu đỏ không ngừng từ trong giếng cổ bốc lên.
Lão khô lâu đến cạnh giếng, vung thanh kiếm sét rỉ, trong miệng cạc cạc phát ra phù âm cổ quái.
Qua một lúc, một luồng sáng đỏ nhàn nhạt từ trong giếng cổ bay lên, trong luồng sáng có mang bảy tám viên đá tròn lóng lánh như thạch anh.
Linh lực đặc biệt không ngừng lưu động trong Dương Hồn thạch.
Lão khô lâu thu pháp thuật lại, đưa những Dương Hồn thạch đó tới cho Triệu Thụy, thập phần rộng rãi nói: “Nhiêu đây đủ chưa? Cứ dùng trước đã.
Nếu không đủ, cứ tới tìm ta.”
“Oa! Nhiêu thế này! Lão điên, hôm nay thần kinh thác loạn à?” Đôn Triệt trợn tròn đôi mắt như chuông đồng, vẻ mặt không thể tin được.
“Xú tiểu tử.
Ngươi mới thần kinh thác loạn đó.” Lão khô lâu bất mãn mắng một câu “Ta trước giờ đều rất rộng rãi, chỉ là các ngươi bình thường không phát hiện ra thôi.”
Đôn Triệt giễu cợt: “Mấy năm mới thấy ông rộng rãi một lần, đúng là khó phát hiện thật.”
Triệu Thụy thu Dương Hồn thạch xong, cười nói: “Bao nhiêu đây chúng con dùng đủ rồi.
Đa tạ tiền bối.
Nếu không có chuyện gì khác, chúng con xin cáo từ trước.”
“Không tiễn.” Lão khô lâu xua xua tay “Nhưng nhớ đấy, tiêu diệt được Thạch Hổ, đầu tiên thông báo cho ta một tiếng.”
“Nhất định.
Nhất định.” Triệu Thụy vội vàng nói.
Hai người mang một đống Dương Hồn thạch thắng lợi trở về, vừa tiến vào bộ lạc yêu linh, liền gặp Đôn Ngân.
“Các ngươi về sớm vậy?” Đôn Ngân không cảm thấy kì quái chút nào “Không kiếm được Dương Hồn thạch hả? Đã nói với các ngươi rồi, không nghe lời người già, sẽ nhanh chóng chịu lỗ.”
“Ai nói?” Đôn Triệt đắc ý dương dương, bảo Triệu Thụy lấy Dương Hồn thạch ra, quơ quơ trước mặt Đôn Ngân.
“A? Không ngờ lại kiếm được Dương Hồn thạch! Không thể nào!” Đôn Ngân nhìn thấy không khỏi giật mình.
“Dương Hồn thạch này là bảo bối của lão khô lâu, còn quý hơn tính mạng của lão, các ngươi làm sao mà kiếm được? Hơn nữa còn nhiều thế này!”
“Đúng vậy, đúng vậy, không phải các ngươi tiêu diệt lão già xương xẩu đó chứ? Tuy lão hơi điên khùng, hơi keo kiệt, nhưng làm người rất không tệ, thông thường đều không sát sinh.
Các ngươi tiêu diệt lão như vậy, hơi tàn nhẫn rồi.”
“…”
“…”
Những yêu linh khác ngoài kinh ngạc ra, bắt đầu mồm năm miệng mười nghị luận.
“Lão bất tử đó không biết lợi hại tới bao nhiêu.
Bọn ta làm sao tiêu diệt lão được?” Đôn Triệt lớn giọng nói: “Là lão chủ động đưa cho bọn ta.”
“Chủ động đưa cho ngươi? Không thể!” Lập tức có yêu linh kêu thét lên “Sự keo kiệt của lão đó nổi tiếng trong cả Hoàng Tuyền Địa Cung đấy!”
“Đúng vậy đúng vậy, ta thà tin ngươi và Triệu Thụy tiêu diệt lão ấy, cũng không tin lão đưa Dương Hồn thạch cho các ngươi.”
“…”
“…”
Đám yêu linh luôn giữ thái độ hoài nghi cực lớn đối với lời giải thích của Đôn Triệt.
Đôn Triệt nói: “Đó là khẩu tài của sư phụ không tốt, huynh đệ Triệu Thụy của ta đây, chỉ cần nói mấy câu, đã thuyết phục được lão xương xẩu đó.
Sau đó, lão chủ động hai tay dâng Dương Hồn thạch lên.”
“Thật sao?”
“Triệu Thụy rốt cuộc nói gì?”
Lòng hiếu kì của đám yêu linh liền bị khơi dậy, thò đầu ra, vẻ mặt chờ mong nhìn Đôn Triệt, hi vọng có thể nghe được đáp án từ miệng hắn.
Đôn Triệt chớp chớp mắt, rồi cười khà khà: “Không nói cho các ngươi đâu.”
Đám yêu linh liền đại nộ, đồng loạt quát đánh, làm Đôn Triệt ôm đầu chạy trốn.
Triệu Thụy cười lắc lắc đầu, đi tới gần Mi Thiên, đưa Dương Hồn thạch tới gần Mi Thiên: “Tiền bối, Dương Hồn thạch đã mang về rồi, có bảy tám viên, hẳn là đủ để tiến hành nghi thức phong ấn rồi.”
“Thật ra một viên cũng đủ rồi.” Mi Thiên cười nói “Khẩu tài của ngươi thật không tệ, không ngờ lại thuyết phục được lão khô lâu keo kiệt đó cho ngươi Dương Hồn thạch.
Hồi đó ta nói tróc da miệng cũng không có tác dụng.
Khẩu tài của ngươi, ta tự thẹn không bằng nha!”
Triệu Thụy khiêm tốn nói: “Để ngài cười chê rồi.
Tiền bối, đã kiếm được Dương Hồn thạch rồi, vậy chúng ta tiến hành nghi thức phong ấn đi.”
“Tốt! Bây giờ bắt đầu!”
Mi Thiên nói xong đầu tiên tốn hơn nửa ngày, dùng các loại thiên tài địa bảo luyện chế thành chất lỏng, vẽ trên mặt đất một pháp trận tinh vi phức tạp.
Tiếp đó, ông ta lại lấy Dương Hồn thạch bỏ vào vị trí trận nhãn của pháp trận.
Sau cùng, Mi Thiên bỏ La Hầu chi cung vào trung tâm pháp trận.
Hoàn thành những bước này, Mi Thiên nắm chỉ quyết, nhắm mắt, bắt đầu ngâm tụng chú văn.
Chú văn cấp bách, chói tai, là một thứ ngôn ngữ trước giờ Triệu Thụy chưa từng nghe qua.
Chờ tới khi Mi Thiên ngâm tụng chú văn lê thê xong, ông ta ngưng tụ pháp lực, tập trung vào đầu ngón tay, sau đó điểm một cái vào pháp trận.
Chỉ thấy một chùm sáng màu lam từ ngón tay Mi Thiên bắn ra, trút vào trong pháp trận.
Chú văn khắc trong cổ chú pháp trận từ từ