“Sư phụ!”
Những yêu linh đó biến hẳn sắc mặt, không ngờ thương thế của Mi Thiên lại nghiêm trọng như vậy.
Bọn họ không khỏi tâm hoảng ý loạn, bó tay hết cách.
Trong lòng bọn họ, Mi Thiên không chỉ là sư phụ, mà còn là trụ cột tinh thần của họ.
Chỉ cần Mi Thiên còn, cho dù bọn họ rơi vào hoàn cảnh cực kì ác liệt, cũng vẫn tràn đầy hi vọng.
Thế nhưng bây giờ Mi Thiên đã ngã xuống.
Bọn họ thậm chí còn không biết Mi Thiên bị trọng thương từ bao giờ.
Điều này đã gây ra đả kích nghiêm trọng cho bọn họ.
Thạch Hổ theo bậc thang bằng đá của tế đài, từ từ bước lên, bước chân nặng nề lưu lại từng dấu chân sâu hoắm trên bậc thang bằng đá.
“Mi Thiên, Thiên Yêu Diệt Hồn Trận này của ngươi tuy huyền diệu, uy lực mạnh mẽ, nhưng sơ hở quá rõ ràng.
Ngươi phải đem hồn phách của mình giao phó cho mỗi pho tượng yêu ma.
Mỗi khi ta giết chết một pho tượng yêu ma, hồn phách của ngươi lại chịu một lần thương thế.
Ta diệt trừ hết toàn bộ tượng yêu ma, không cần ta động thủ, ngươi cũng tự sụp đổ.
Ngươi đúng là già rồi, Mi Thiên.
Nếu ngươi còn lực lượng năm đó, cho dù ta tiến vào Độ Kiếp kì, thấy ngươi vẫn phải cụp đuôi mà chạy thật xa.”
Mi Thiên chăm chú nhìn Thạch Hổ, khó khăn nói: “Nếu không phải năm đó ngươi đánh lén ta, làm ta trọng thương, thực lực của ta sao lại đột nhiên yếu tới mức này.
Nếu lực lượng của ta còn đủ, Thiên Yêu Diệt Hồn Trận này đủ làm ngươi thần hồn câu diệt.”
“Đáng tiếc, ngươi đã không còn là Mi Thiên năm đó.” Khuôn mặt lạnh băng của Thạch Hổ lộ ra một tia trào phúng.
“Ngươi là đại họa trong lòng ta.
Chỉ cần ngươi còn trong Hoàng Tuyền Địa Cung, ta luôn ăn ngủ không yên.
Bất quá, hôm nay ta đã không cần phiền não vì ngươi nữa.”
Mi Thiên dường như đã biết mình khó tránh khỏi kiếp nạn này, ông hơi nhắm mắt, trên mặt từ từ bình tĩnh lại: “Thạch Hổ, có thể uy hiếp ngươi, cũng chỉ một mình ta thôi.
Ta chết không sao cả, hi vọng ngươi có thể bỏ qua những đệ tử này của ta.
Bọn chúng không có bất cứ uy hiếp nào với ngươi.” Thạch Hổ lạnh lùng nói: “Mi Thiên, ngươi cảm thấy ta nhân từ như vậy sao? Bọn chúng bây giờ đúng là không có uy hiếp gì với ta, nhưng không có nghĩa là về sao không thể uy hiếp tới ta.
Theo ta thì sống, chống ta thì chết.
Chỉ cần là địch nhân của ta, ta đều nhổ cỏ tận gốc, gà chó không còn.”
Nói tới đây, Thạch Hổ đột nhiên ngừng lại, gằn giọng: “Bất quá, là bạn già, ta có thể cho ngươi một cơ hội, ta giết ngươi sau cùng, để ngươi tận mắt thấy đệ tử của ngươi bị ta giết từng tên một.”
Nói xong hắn đã bước lên đài, giơ cao đại kiếm.
Mi Thiên nghe Thạch Hổ nói vậy, khí cấp công tâm, lại phun ra mấy ngụm máu tươi, xém chút lăn ra xỉu, những yêu linh đó gào lên, nhắm về Thạch Hổ, muốn phản kháng.
Thạch Hổ vung thanh đại kiếm.
Kiếm mang màu đen lăng lệ từ trong kiếm phun ra, liền chém mười mấy yêu linh bổ tới trước tiên thành hai nửa.
Những yêu linh phía sau tuy tránh khỏi một kiếp, nhưng cũng bị khí lưu hất cho người ngã ngựa đổ, nặng nề ngã xuống.
Nhìn đồng bạn chết thảm trên tế đài, những yêu linh còn lại vừa bi phẫn vừa sợ hãi.
Tu vi của bọn họ thật ra đều tương đối cường hãn, trong Hoàng Tuyền Địa Cung cũng tính là cường giả nhất lưu.
Thế nhưng, trước mặt Thạch Hổ, bọn họ giống như không có chút sức phản kháng, chỉ đành trơ mắt nhìn Thạch Hổ vô tình chém giết bọn họ.
Trong lòng đám yêu linh đầy bất cam, cũng đầy tuyệt vọng.
Trừ phi kì tích từ trên trời rơi xuống, nếu không bọn họ không thể sống sót dưới kiếm của Thạch Hổ.
Thạch Hổ lại giơ đại kiếm lên, chuẩn bị giết từng tên thủ hạ bại tướng này.
Chính vào lúc này, một tiếng quát lớn từ phía sau hắn truyền tới:
“Dừng tay!”
Liền đó, một con mãng xà bằng sét màu tím vừa to vừa dài, xuyên qua vong linh dày đặc, từ đằng xa gào rít lao tới.
Nơi con mãng xà đó đi qua, bất luận là xương khô hay là con rối sắt thép, toàn bộ đều vỡ tung dưới uy lực của mãng xà, hóa thành bột mịn.
Chớp mắt, tử điện cự mãng đó đã bổ tới sau lưng Thạch Hổ.
Thạch Hổ xoay người cái “vù”, hắc sắc đại kiếm mang theo một luồng cuồng phong, chém mạnh lên chỗ bảy tấc của tử điện cự mãng.
Tử điện cự mãng há to cái miệng như chậu máu, gào lên không lời, vỡ tung ra, hóa thành vô số tia chớp nhỏ màu tím, rơi lả tả xuống.
Sóng xung kích sinh ra do vụ nổ khuếch tán ra xung quanh.
Đại kiếm của Thạch Hổ cũng bị sóng xung kích hất ra.
Hắn không khỏi hơi bất ngờ, nhìn lại, chỉ thấy hai bóng người đang cấp tốc xông về phía mình.
Chờ hai bóng người đó tới gần, hắn mới phát hiện ra, trong đó có một là yêu linh thể hình to lớn, người kia là nhân loại tay cầm tử điện trường thương.
Thì ra là Triệu Thụy và Đôn Triệt từ Hoàng Tuyền Kim Điện đuổi về.
Thạch Hổ nhíu mày, trầm mặt, hung quang từ trong mắt bắn ra xung quanh.
“Hừ, cũng có vài phần lực lượng.”
Hắn tịnh không để hai người Triệu Thụy và Đôn Triệt vào trong mắt, thuận miệng hạ lệnh cho những vong linh bên dưới: “Tiêu diệt chúng!”
Những vong linh đó đồng loạt xoay người, bổ tới Triệu Thụy và Đôn Triệt, thử ngăn cản hai người.
Đôn Triệt quát lớn một tiếng, thi triển Yêu Hồn thiểm.
Một luồng sáng trắng to lớn từ trong miệng hắn phun ra, đập lên đại quân vong linh đông đúc.
“Ầm.”
Tiếng nổ to lớn vang lên.
Những vong linh bị Yêu Hồn thiểm đánh trúng chính diện liền bốc hơi, thần hôn câu diệt, vô tung vô tích.
Trên mặt đất xuất hiện một hố sâu to lớn, sóng khí mãnh liệt từ đó khuếch tán ra, đánh những vong linh gần đó vỡ nát tan tành.
Những vong linh còn chưa kịp phản ứng, Đôn Triệt đã phun ra Yêu Hồn thiểm lần thứ hai.
Sau vài lần Yêu Hồn thiểm liên tiếp, đại quân vong linh của Thạch Hổ đã tổn thương thảm trọng.
Làn sóng vong linh đen kịt đã bị Đôn Triệt đánh ra một con đường rộng rãi.
“Bệ hạ!”
Khô lâu pháp sư thủ lĩnh Lý Cư kéo trường bào màu đen, vội vội vàng vàng chạy lại phía sau Thạch Hổ, bẩm báo: “Yêu linh và nhân loại đó hết sức cường hãn.
Đám vong linh hình như không có cách nào ngăn cản chúng.”
“Một lũ vô dụng.
Chuyện nhỏ như vậy cũng làm không xong.” Bạo quang chớp lên trong mắt Thạch Hổ “Để cho chúng tới, ta tự thân thu thập chúng.”
Những vong linh được mệnh