Thiên Kì đạo nhân thảm hại vô cùng rời khỏi Thượng Hải, trở về Tề Vân Sơn Tam Sinh Quan.
Vừa vào cửa, hắn đã xông tới trước ghế chưởng giáo Tam Sinh Đạo Nhân, quỳ xuống.
“Sao vậy? Sao ngươi lại thảm hại vậy?” Tam Sinh Đạo Nhân tay cầm phất trần, ngồi ngay ngắn trên đài cao, thập phần không vui hỏi “Chuyện mỏ ngọc, thương lượng với Thi gia tới đâu rồi?”
“Chưởng giáo! Con bị người của Thi gia làm nhục!” Thiên Kì đạo nhân phục trên đất khóc lớn, khóc chảy nước mắt nước mũi, thê thảm vô cùng.
Khóc nửa ngày, hắn mới thêm mắm dặm muối, đem chuyện mình gặp phải ở Thi gia kể lại cẩn thận một phen: “Chưởng giáo, lần này con đi Thi gia, vốn muốn làm tốt chuyện ngài giao.
Thế nhưng, Thi gia mời cường giả tới giúp, không hỏi xanh đỏ đen trắng gì cả, đã đánh cho con một trận, đánh cho con xương cốt vỡ nát, miệng phun máu tươi, tiếp đó họ còn giẫm con dưới chân, hung hăng sỉ nhục một phen.
Sở dĩ bọn họ tha cho con, là để con trở về truyền lời cho ngài.
Bọn họ nói, nếu Tam Sinh Quan chúng ta còn dám có chủ ý với mỏ ngọc, bọn họ sẽ san Tam Sinh Quan thành bình địa!”
Nói tới đây, Thiên Kì đạo nhân vừa bò vừa lăn, bổ tới cạnh chân Tam Sinh Đạo Nhân, khóc lớn: “Chưởng giáo, ngài ngàn vạn lần phải làm chủ cho con! Nếu không, chuyện này mà truyền ra ngoài, Tam Sinh Quan chúng ta làm sao mà đứng chân ở tu chân giới?”
Tam Sinh Đạo Nhân nghe xong tức xanh cả mặt, hắn đừng ngay dậy, tức giận nói: “Đâu thế thế được! Đâu có lẽ như thế! Ta khoan hồng đại lượng, cho bọn chúng một cơ hội giao mỏ ngọc ra, bọn chúng lại đối xử với đệ tử của ta như vậy! Không ngờ lại dám buông lời nói muốn san bằng Tam Sinh Quan! Ta tuyệt đối không tha cho chúng!
Thiên Kì, ngươi đi theo ta, xem ta làm sao san Thi gia thành bình địa, trút giận cho ngươi!”
Thiên Kì đạo nhân vội vàng ôm chân chưởng giáo, nói: “Chưởng giáo! Ngài đừng giận! Ngài ngạn vạn lần đừng giận.
Thi gia buông lời cuồng ngạo như vậy là vì sao lưng có người chống lưng.
Bọn chúng thỉnh tới hai vị cường giả, một người một yêu, cổ quái dị thường, ngài khó mà thông qua gợn sóng linh lực để phán đoán tu vi của họ.
Mãi đến khi động thủ, con mới phát hiện, tu vi của yêu quái đó không ngờ đã đạt tới cảnh giới Hợp Thể kì!
Còn như một tu chân giả còn lại, con thậm chí hoàn toàn không cảm giác được gợn sóng linh lực của hắn.
Thế nhưng yêu quái đó đối với hắn tin phục dị thường, coi hắn là chủ.
Tu vi của hắn chỉ sợ còn trên cả yêu quái đó!”
Tam Sinh Đạo Nhân vừa nghe, không khỏi giật nảy mình.
Hợp Thể kì tu chân giả, phóng mắt cả tu chân giới cũng chỉ có mười sáu vị, mỗi một vị đều là đại nhân vật danh động cả tu chân giới, sao một gia tộc tu chân nhỏ bé lại mời được tới hai vị?
Tam Sinh Đạo Nhân vội vàng hỏi rõ Thiên Kì, tìm hiểu rõ dung mạo và cách ăn mặt của Triệu Thụy và Đôn Triệt một phen, lại phát hiện hai vị tu chân giả này hoàn toàn không giống với bất kì vị nào trong mười sáu vị cường giả Hợp Thể kì mà hắn biết!
“Ngươi xác định, hai người mà Thi gia mời tới đó đã tiến vào Hợp Thể kì?” Tam Sinh Đạo Nhân chăm chú nhìn đệ tử hỏi.
Thiên Kì đạo nhân gật đầu như giã tỏi: “Xác định, hết sức xác định, tuyệt đối không sai.”
Tam Sinh Đạo Nhân cau mày, không khỏi suy nghĩ, những cường giả Hợp Thể kì trong tu chân giới lại không có hai nhân vật này.
Vậy bọn họ từ đâu chui ra?
Tu luyện tới Hợp Thể kì tịnh không phải chuyện dễ, cần phải tu luyện nhiều năm nhiều tháng, không thể không có chút danh tiếng gì trên tu chân giới.
Suy nghĩ nửa ngày, Tam Sinh Đạo Nhân lại không có chút manh mối nào.
Tuy đã biết Thi gia mời tới viện trợ mạnh, thế nhưng môn hạ đệ tử chịu sỉ nhục lớn như vậy, khiến cho cả Tam Sinh Quan đều xấu hổ, Tam Sinh Đạo Nhân thực sự nuốt không trôi cục tức này.
Hắn suy nghĩ xong, trong lòng đột nhiên có một chủ ý, trên mặt hiện ra nụ cười âm lãnh.
Triệu Thụy và Đôn Triệt đuổi Thiên Kì đạo nhân của Tam Sinh Quan rồi, tịnh không lập tức rời đi mà tiếp tục ở lại Thi gia hai ngày, để đề phòng Tam Sinh Quan thẹn quá hóa giận, chó cùng rứt giậu, quay lại trả thù.
Sau khi trải qua hai ngày bình yên, Triệu Thụy đánh giá Tam Sinh Quan đã cân nhắc lợi hại, không dám tới tìm Thi gia làm phiền nữa.
Thế là hắn cáo từ Vân Phương, chuẩn bị rời đi.
Vân Phương tự nhiên luyến tiếc Triệu Thụy đi nhanh như vậy, ra sức giữ lại, Triệu Thụy không chống được nhu tình của Vân Phương, bèn ở lại thêm hai ngày.
Hôm nay, hắn đang ăn cơm trưa trong nhà ăn, vừa ăn vừa nói tới lúc cao hứng, TV treo ở bức tường phía bắc nhà ăn đột nhiên phát một tin khẩn cấp.
Tin tức nói rằng, công ty họ Thi khai thác mỏ ngọc ở một thành thị nào đó, do khai thác quá độ dẫn tới lở núi, chôn vùi cả trăm công nhân đang làm việc!
Chính phủ ở đó tuy đã hết sức nỗ lực tiến hành cứu giúp những người bị chôn vùi.
Thế nhưng, theo chuyên gia đánh giá, hi vọng sống sót của những công nhân này tịnh không lớn.
Tin này phát xong, không khí trong phòng ăn vốn náo nhiệt, trong sát na đã yên ắng lại, đến tiếng kim rơi cũng nghe thấy!
Tiếng cười nói vừa rồi hoàn toàn không thấy tung tích, thay bằng kinh ngạc, khẩn trương và yên lặng.
Bởi vì công ti khai khoáng mà tin tức đó nói chính là thuộc sản nghiệp của Thi gia.
Mà mỏ ngọc xảy ra sự cố là mỏ ngọc cực phẩm mà Thi gia vừa thu được!
Bây giờ, mỏ ngọc đó xảy ra sự cố lớn như vậy, lại bị truyền thông báo chí trắng trợn đưa tin, chỉ sợ chính phủ nơi đó sẽ kiểm tra niêm phong toàn bộ mỏ ngọc, hơn nữa còn thu hồi quyền khai thác của gia tộc!
Bất quá, chuyện Vân Phương lo lắng là, sự cố trọng đại này phát sinh, sẽ gây tổn hại lớn đến toàn bộ Thi gia đối với thị dân và quan viên.
Tuy Thi gia thế lực to lớn, có quan hệ tốt đẹp trong cả hai giới chính thương.
Thế nhưng, để chặn tiếng đồn đãi, để ngăn sự phẫn nộ của dư luận và dân chúng.
Chính quyền sở tại chỉ sợ sẽ chọn Thi gia để khai đao.
Đến lúc đó, Vân Phương và một số cao tầng phụ trách thương nghiệp của Thi gia chỉ sợ sẽ vì vậy mà chịu liên lụy!
Cho dù một gia tộc tu chân lớn như Thi gia đây,