Sắc mặt Tam Sinh Đạo Nhân liền đại biến, không ngờ hai người náy nói động thủ là động thủ, hoàn toàn không nói đạo lý.
Nếu quả thật như Thiên Kì đạo nhân nói, hai người này đều là cường giả Hợp Thể kì, bất cứ người nào tu vi cũng đều cao hơn hắn cả một tầng, hắn hoàn toàn không phải là đối thủ!
Tam Sinh Đạo Nhân không dám đấu phép với hai người, mà lớn giọng ra lệnh cho môn hạ đệ tử: “Tiêu diệt chúng! Tiêu diệt hai kẻ xâm nhập này!”
Hắn miệng thì hạ lệnh, tự mình thì thi triển độn địa chi thuật, chuẩn bị rời đi.
Hắn hết sức rõ ràng, những đệ tử này trước mắt cường giả Hợp Thể kì, đúng là bia đỡ đạn, có thể tranh thủ cho hắn một chút thời gian đã là vạn hạnh.
Những đạo nhân trong Quy Nguyên đường không hề phát giác ra tâm cơ của chưởng giáo chút nào.
Theo tiếng hạ lệnh của Tam Sinh Đạo Nhân, bọn chúng nhao nhao quát lên tức giận, thi triển ra pháp thuật của mình, đánh về phía Triệu Thụy và Đôn Triệt.
Nhất thời, chỉ thấy trong Quy Nguyên đường kiếm khí tung hoành, ánh sáng lấp lánh, phi kiếm bay qua bay lại trên không như thoi đưa.
Triệu Thụy thấy phi kiếm dày đặc bay tới, thần sắc vẫn thong thả, đứng nguyên chỗ cũ không tránh không né.
Đôn Triệt thì cười khà khà một tiếng, nói: “Không biết sống chết!”
Uy thế cường đại từ trên thân hắn bạo phát, chấn động không khí, hình thành một vòng sóng xung kích có thể nhìn thấy được, nhanh chóng khuếch tán ra xung quanh.
Những phi kiếm và pháp thuật bắn tới đó giống như gặp một bức màng chắn vô hình mà kiên cố, toàn bộ đều nổ tung, giống như pháo hoa, thập phần tươi đẹp.
Đám đạo nhân trong Quy Nguyên đường không khỏi kinh hãi thất sắc.
Trước đó bọn họ không hề dự liệu yêu quái này lại cường đại như vậy, pháp thuật của bọn họ không ngờ lại không có chút tác dụng nào với đối phương!
Trong khi mọi người đang chấn kinh, sóng xung kích do Đôn Triệt tạo ra không ngừng lan ra ngoài, sau cùng xuyên thấu cả Tam Sinh Quan!
Kết giới che bên ngoài Tam Sinh Quan không chịu nổi lực xung kích cường đại như vậy, sụp đổ trong chớp mắt.
Không có kết giới bảo vệ, kiến trúc, tượng trong Tam Sinh Quan liền bị đánh thành phấn trong khoảnh khắc.
Còn những đạo sĩ trong quan càng bị đánh bay thẳng từ ngọn núi cao vạn trượng, mỗi người đều kinh hãi kêu thét lên, rơi xuống chân núi.
Bất quá, Tam Sinh Đạo Nhân đã nhân cơ hội ngắn ngủi đó, trốn vào trong đất, không biết tung tích.
Triệu Thụy không ngờ Tam Sinh Đạo Nhân thân là danh môn chưởng giáo, lại hoàn toàn không để ý tới thể diện, thi triển độn địa chi thuật vắt giò bỏ chạy như vậy.
Nhất thời trở tay không kịp, lại để hắn chạy mất.
“Đáng chết thật, không ngờ lại khiến tên hèn hạ vô sỉ đó trốn thoát!” Đôn Triệt hủy Tam Sinh Quan, thu khí thế lại, hơi ấm ức lầm bầm một câu “Coi như hắn may mắn.
”
“Thoát không được đâu!” Triệu Thụy cười cười “Tam Sinh Đạo Nhân không chạy xa, chỉ nấp trong ba ngọn núi, ta đã cảm giác được sự tồn tại của hắn.
Nếu ngươi có thể san bằng ngọn núi này trong chớp mắt, xem ra hắn sẽ hết sức khó chịu.
”
Đôn Triệt vừa nghe, toét miệng ra cười: “Đúng! Làm như vậy!”
Hắn giẫm chân xuống đất một cái, cả người đằng không bay lên, bay tới trên cao, sau đó ngưng tụ chân khí, thi triển Yêu Hồn thiểm.
Một cột sáng màu trắng to tướng từ trong miệng hắn phun ra, đập thẳng vào Vạn Thọ Phong.
Triệu Thụy thấy vậy cũng bay khỏi Vạn Thọ Phong, tránh bị vạ lây.
“Ầm!”
Cột sáng đập thẳng vào đỉnh Vạn Thọ Phong.
Theo một tiếng vang kinh thiên động địa, mặt đất rung động kịch liệt.
Dưới uy lực cường đại của Yêu Hồn thiểm, Vạn Thọ Phong cao tới ngàn mét trên mực nước biển lại sụp thành bụi mịn trong nháy mắt!
Bụi đất và đá sỏi bị sóng khí to lớn cuốn lên, bay cao tới mấy ngàn mét.
Bụi đất tản ra xung quanh, không gian trong phạm vi trên trăm kí lô mét vuông đều bị bao phủ trong bụi đất màu xám, bụi đất dày như vậy, xem ra phải mấy tháng mới tiêu tan hoàn toàn!
Vị trí cũ của Vạn Thọ Phong đã biến thành một khoảng đất bằng, chỉ có thể từ những đống đá vụn chất chồng như đống