Động tác của Triệu Thụy hơi đột ngột, nằm ngoài dự liệu của Vân Phương.
Gò má bạch ngọc liền giống như hoa đào hé nở, đỏ tới mức rung động lòng người.
Liền đó, mắt cô mơ màng, hơi khép lại, lông mi dài hơi run run, nhanh nhẹn hồi đáp cái hôn nóng bỏng của Triệu Thụy.
Triệu Thụy ôm chặt thân thể mềm mại của Vân Phương, hai tay trượt nhẹ trên lưng cô, trượt xuống tới mông.
Thân thể đầy đặn của Vân Phương nhẹ nhàng uốn éo như rắn, dần dần trở nên nóng bỏng.
Hai ngọn núi cao chà xát mạnh vào ngực Triệu Thụy theo sự lay động của thân thể.
Tuy cách hai lớp áo nhưng vẫn khiến Triệu Thụy cảm thấy cực kì ***.
Cùng lúc đó, trong mũi Vân Phương thỉnh thoảng còn phát ra tiếng rên ư ư nho nhỏ, như chọc vào lòng Triệu Thụy.
Triệu Thụy chỉ cảm thấy đáy lòng của mình giống như có một ngọn lửa hừng hực bốc lên, mà ngọn lửa này càng cháy càng mạnh, khiến hắn khó lòng kiềm chế.
Hắn cũng không nhẫn nại được, từ từ thò vào trong y phục của Vân Phương, rồi trượt lên trên.
Triệu Thụy chỉ cảm thấy tay mình như trượt trên tơ lụa, cảm giác mịn màng ấm áp theo tay truyền vào lòng.
Dưới sự sờ mó của Triệu Thụy, thân thể Vân Phương càng nóng bỏng hơn.
Cô hơi ngẩng đầu, lộ ra cần cổ thon dài trắng ngần, ánh mắt đung đưa mơ màng, mặt đầy xuân tình nồng đậm.
“Triệu Thụy… Triệu Thụy…” Vân Phương nhẹ nhàng kêu bằng giọng nhu mị, đôi môi kiều diễm hơi hé ra, thở ra từng hơi thở mỏng mảnh như lan.
Tiếng kêu nhẹ nhàng của Vân Phương cho thêm một cây củi khô lớn vào ngọn lửa đang cháy hừng hực trong đáy lòng Triệu Thụy.
Triệu Thụy rút tay từ trong y phục của Vân Phương ra, động tác hơi thô bạo, xé y phục Vân Phương ra, đang chuẩn bị tiến thêm bước nữa.
Bất ngờ, Vân Phương lúc này lại hơi giãy giụa.
“Đừng…”
Vân Phương đỏ bừng khuôn mặt, giọng rất nhỏ đồng thời đưa tay chặn trước ngực Triệu Thụy, dường như muốn gia tăng khoảng cách giữa hai bên.
Kì thực lực này nhỏ như vậy, nói là cự tuyệt, không bằng nói làm bộ cự tuyệt thì có lý hơn.
“Sao vậy?” Triệu Thụy nhìn Vân Phương, cười nhẹ hỏi.
“Ngay trong phòng làm việc?” Khuôn mặt xinh đẹp của Vân Phương lộ vẻ khó xử “Nơi này đại khái hơi không tiện, chờ tới phòng ta được không?”
“Ta không chờ được.
” Triệu Thụy cắn nhẹ tai Vân Phương, cười nói: “Ngươi yên tâm đi, sẽ không có ai phá đám chúng ta đâu.
”
Vừa nói, hắn vừa tiện tay thi triển một cấm chế bao phủ cả gian phòng.
Vân Phương tuy hơi không quen, nhưng sau cùng mặt vẫn đỏ ửng chấp nhận.
“Cởi đồ ra đi.
” Triệu Thụy cắn tai Vân Phương, nhẹ nhàng nói.
Vân Phương yêu kiều liếc Triệu Thụy một cái, khuôn mặt đỏ bừng, từ từ cởi áo ngực.
Không có áo ngực trói buộc, hai con thỏ ngọc lập tức nhảy ra, hai quả anh đào đỏ thẫm trên một mảnh trắng ngần hơi rung động trong không khí, khiến người ta hận không thể ngậm vào miệng.
Triệu Thụy đột nhiên cảm thấy cổ họng hơi khô, hắn nuốt nước miếng, rồi nhìn Vân Phương từ từ kéo khóa váy…
Động tác của Vân Phương hết sức chậm chạp, nhưng cũng hết sức ưu nhã.
Triệu Thụy khoanh tay thưởng thức bức tranh mĩ lệ khiến người ta căng cả mạch máu này, hắn cảm thấy đây là một loại hưởng thụ hiếm có.
Cuối cùng, tất cả y phục trên người Vân Phương đã được cởi xuống toàn bộ, không còn một mảnh vải.
Thân thể cô phát ra khí tức thành thục mê người, như quả đào chín mọng chờ người tới hái.
Tuy Triệu Thụy không chỉ một lần quấn quýt với Vân Phương, cũng không chỉ một lần nhìn thấy thân thể Vân Phương.
Nhưng lần này nhìn thấy, hắn vẫn cảm thấy hơi hoa mắt.
Hắn từ từ bước tới, ôm lấy Vân Phương, đặt lên bàn làm việc, sau đó hôn thật sâu vào đôi môi đỏ của Vân Phương.
Vân Phương hết sức phối hợp, hai tay ôm cổ Triệu Thụy, đôi chân thon dài kẹp chặt eo Triệu Thụy, cơ hồ treo cả người lên thân Triệu Thụy.
Lúc này cô buông bỏ tất cả lo toan, nhiệt liệt đáp ứng, dường như muốn giải phóng tất cả nhớ nhung hết một lần.
Bởi vì, từ khi chia tay lần trước với Triệu Thụy, đã có một đoạn thời gian rất dài cô không tiếp xúc với nam nhân.
Ngoại trừ Triệu Thụy ra, Vân Phương không chịu tiếp xúc thân mật với bất cứ nam nhân nào khác.
Nhưng cô là nữ nhân thành thục bình thường, lại đang thời kì nhiều ham muốn, kìm nén một