Hoa Dương Chân Quân hoàn toàn bị Đôn Triệt chọc giận, lửa giận cơ hồ nuốt mất lý trí của hắn.
Hắn không ngờ mình lại lật thuyền trong cống rãnh, bị Đôn Triệt đâm lén một cú!
Nếu như nói lần trước bị thương còn có chỗ để biện bạch thì lần này bị thương hoàn toàn là do hắn sơ ý mà ra, không có cớ gì để bào chữa!
Nghĩ tới chuyện mình liên tiếp hai lần bị thương trên tay yêu linh này, Hoa Dương Chân Quân cảm thấy một ngọn lửa xấu hổ và giận dữ hừng hực thiêu đốt trong ngực, cơ hồ hoàn toàn nuốt lấy hắn!
Hắn hoàn toàn quẳng mất tâm tình làm mèo vờn chuột, quyết định hoàn toàn hủy diệt yêu linh đáng chém vạn đao này, kể cả tên trộm bảo vật đang tu luyện kia!
“Tên khốn đáng chết! Không ngờ ngươi dám làm ta thảm hại thế này! Đã như vậy, ngươi hãy cùng với huynh đệ của ngươi chết một lượt đi!” Hoa Dương Chân Quân điên cuồng gào lên một tiếng, cả người bay lên trời, bay tới trên cao, mới ngưng tụ chân khí toàn thân thành một quang cầu năm màu to lớn, đập mạnh về phía Triệu Thụy!
Quả tim Đôn Triệt nhảy dựng lên, hắn lo lắng nhất là Hoa Dương Chân Quân ra tay với Triệu Thụy.
Triệu Thụy đang tu luyện tới lúc khẩn yếu quan đầu, không có chút sức đánh trả nào, một khi bị đánh trúng, tuyệt đối chỉ có chết!
Vừa rồi hắn cố gắng hết sức để kéo dài thời gian, thậm chí không tiếc chịu trọng thương, chính là hi vọng Hoa Dương Chân Quân không ra tay với Triệu Thụy.
Thế nhưng bây giờ chuyện hắn lo lắng nhất vẫn phát sinh!
Một khi quang cầu đó đập xuống, Triệu Thụy còn đang trong lúc tu luyện quan trọng, khẳng định sẽ không cách nào chịu nổi công kích như vậy, sẽ tan xương nát thịt! (lsqk: thằng tác giả này câu giờ vãi, ta khinh!)
Trong đầu Đôn Triệt nhanh chóng xẹt qua tình cảnh lần đầu tiên gặp mặt Triệu Thụy.
Hắn vẫn còn nhớ, lúc ở trong Hoàng Tuyền Địa Cung, vào thời khắc nguy hiểm nhất, Triệu Thụy bắn chết hung linh Thạch Hổ, cứu hắn một mạng.
Tại di tích Long Cung, Triệu Thụy thà bỏ qua bảo vật đã tới tay, cũng phải đổi lấy tính mạng của hắn từ tay Hoa Dương Chân Quân.
Triệu Thụy đối với hắn có thể nói là ơn nặng như núi, từ sau khi chị họ Đôn Ngân chết đi, Triệu Thụy đã trở thành người thân cận nhất của hắn, bất kể thế nào, hắn cũng không thể trơ mắt nhìn Triệu Thụy bị Hoa Dương Chân Quân giết chết!
Hắn không thể để tình huống đó xảy ra, tuyệt đối không thể! (lsqk: câu giờ quá!)
“Trước khi Triệu Thụy huynh đệ xuất quan, ta đã đáp ứng với hắn, nhất định phải làm hộ pháp cho hắn! Ta tuyệt đối không thể nuốt lời!” Đôn Triệt đỏ bừng hai mắt, gào lớn một tiếng, xông mạnh tới trước Triệu Thụy, dang hai tay, đón lấy quang cầu năm màu.
Trong lòng hắn chỉ có một cách nghĩ, đó là nhất định phải bảo vệ Triệu Thụy cho chu toàn!
Bởi vì Triệu Thụy là huynh đệ sinh tử của hắn!
Bởi vì hắn đã đáp ứng với Triệu Thụy, nhất định phải giúp Triệu Thụy tu luyện hoàn thành!
Cho dù hắn tan xương nát thịt, hắn cũng không hề luyến tiếc!
Ngũ thải quang cầu ngưng tụ toàn bộ lực lượng của Hoa Dương Chân Quân càng bay càng nhanh, Đôn Triệt cảm nhận uy lực của quang cầu cũng càng lúc càng rõ.
Cuồng phong mà quang cầu mang theo thổi tóc trên đầu hắn bay thẳng ra sau, đến cơ bắp trên mặt hắn cũng bị cuồng phong thổi gần như biến dạng.
Hắn không hề hoài nghi nếu quang cầu này đập lên mình hắn, sẽ đập hắn vỡ thành từng mảnh.
Cho dù như vậy, Đôn Triệt cũng không hề lui một bước.
Hắn ôm tấm lòng quyết chết, nhìn quang cầu đang đập thẳng tới.
Hắn chỉ hi vọng duy nhất một điều, là hắn có thể giảm uy lực của quang cầu xuống mức thấp nhất, thương thế tạo ra cho Triệu Thụy giảm xuống nhỏ nhất.
Ngũ thải quang cầu càng lúc càng gần, quang mang do quang cầu tán phát ra càng lúc càng chói mắt, khiến Đôn Triệt cơ hồ không mở nổi mắt.
Hai mươi mét, mười mét, năm mét…
Trong chớp mắt, quang cầu đã bay tới trước mặt Đôn Triệt!
“A!!!”
Đôn Triệt ngẩng đầu, điên cuồng rống lên, mạch máu trên cổ hằn rõ từng sợi!
Hắn dùng hết sức kháng cự lại áp lực cực lớn này, hắn muốn lưu lại âm thanh cuối cùng trên thế gian!
Mắt thấy quang cầu sắp đập trúng Đôn Triệt, chính vào lúc này, Triệu Thụy vẫn đang yên tĩnh tu luyện, thân thể bỗng rung mạnh một cái, khí kình điên cuồng từ trong thân thể hắn phun ra, lan tràn ra xung quanh, cát bụi đều bị cuốn lên cao.
Triệu Thụy mở hai mắt ra, liền phát hiện Đôn Triệt đang rơi vào nguy hiểm, hắn vội vã thi triển Thuấn gian di động, chặn trước người Đôn Triệt, sau đó ngưng tụ chân khí toàn thân, đấm một cú lên ngũ thải quang cầu!
“Ầm!”
Tiếng nổ to lớn vang lên khiến tai Đôn Triệt tạm thời không nghe được gì nữa.
Sóng xung kích sinh ra do va chạm như một con sóng vô hình cuốn theo cuồng phong lan ra bốn phương tám hướng, cuốn theo bụi cát bay tung, che lấp tầm nhìn.
Đôn Triệt ở gần đó nhất, cũng bị sóng khí hất cho lập tức bay sang một bên.
Vừa mới bay được hai mét, Triệu Thụy đã đưa tay ra chụp một cái, chụp trúng vai Đôn Triệt, ổn định thân hình của hắn.
Đôn Triệt vốn cho rằng mình khẳng định sẽ bị quang cầu đó đập vỡ tan, không ngờ đột nhiên có người ra tay ngay lúc nguy cấp cứu hắn.
Hắn sững sốt, vẫn chưa hoàn hồn quay đầu nhìn lại, không ngờ lại là Triệu Thụy, trên mặt không khỏi lộ vẻ kinh hỉ: “Triệu Thụy huynh đệ, ngươi đã xuất quan rồi? Tu vi đã đạt tới Độ Kiếp kì rồi?”
“Không sai!”
Triệu Thụy mỉm cười, cảnh giới Phân Thể trung kì của Bát Hoang lục tiên quyết tương đương với thực lực của tu chân giả Độ Kiếp kì.
Đôn Triệt không khỏi hoan hỉ hết sức, cười lớn nói: “Ha ha, vậy quá tốt rồi.
Ngươi cuối cùng cũng tu luyện xuất quan! Lời hứa của ta đối với ngươi cũng coi như hoàn thành! Triệu Thụy huynh đệ, với thực lực trước mắt của ngươi, hẳn phải đánh được lão tặc Hoa Dương kia rồi!”
Triệu Thụy gật gật đầu, Hoa Dương Chân Quân tuy là cường giả thứ năm trong tu chân giới, uy danh hiển hách, cường hãn vô cùng.
Thế nhưng, Bát Hoang lục tiên quyết của hắn hiện tại đã tu luyện tới Phân Thể trung kì, với thực lực trước mắt, lại thêm có viễn cổ thần khí, đúng là đủ để đánh một trận với Hoa Dương Chân Quân!
Triệu Thụy cẩn thận đánh giá Đôn Triệt một phen, chỉ thấy trên người Đôn Triệt thương tích chi chít, sâu thấy được xương, máu tươi không ngừng từ trong vết thương tuôn ra, nhỏ trên mặt đất, hình thành một vũng máu.
Triệu Thụy đau lòng, hắn rất rõ ràng, sở dĩ Đôn Triệt bị thương nặng như vậy là để cho mình thuận lợi hoàn thành tu luyện.
Nếu không có Đôn Triệt liều mạng bảo vệ và kéo dài, chỉ sợ mình đã sớm chết dưới tay