Huyền Linh đại sư ngẩng đầu lên nhìn Triệu Thụy một cái, cười nói: “Vị bằng hữu đó của ngươi không ngờ lại khiến ngươi lo lắng như vậy, quan hệ hẳn phải không bình thường nhỉ.”
Triệu Thụy bị Huyền Linh đại sư nhìn thấu tâm tư, không khỏi cười khan một tiếng, nói: “Quan hệ quả thật không tệ, ông nói xem có biện pháp hay không đi.”
Huyền Linh đại sư nhắp một ngụm trà, không nhanh không chậm nói: “Con đường tu chân, chú trọng nhất là duyên phận và tư chất, có tư chất không có duyên phận, vậy số phận đã định phải sống một cuộc đời bình thường.
Nếu có duyên phận nhưng không có tư chất, vậy cũng không thể có tiền đồ gì.
Thật ra, khắp thế giới đều là người bình thường, người có tư chất tu chân đã ít lại càng ít.
Đây là lý do vì sao đại thiên thế giới(1) nhân khẩu mấy chục ức, nhưng số tu chân giả tích lũy vạn năm cũng không tới mười vạn.
Lsqk: Cái này gọi là dốt hay nói chữ, nội cõi Diêm Phù Đề đã có nhân khẩu mấy chục ức, phần còn lại của đại thiên thế giới không có ai à?
Người không có tư chất, muốn tiến vào tu chân giới, nói thật, đã khó càng thêm khó.
Nếu muốn cô ấy tu luyện có thành quả, vậy trừ phi đại la kim tiên hạ phàm, nếu không, bất kì ai cũng không có biện pháp.”
Triệu Thụy nghe tới đây, trong lòng không khỏi lạnh mất một nửa, theo như Huyền Linh đại sư nói, không có biện pháp nào cho Tôn Tiểu Lan tiến vào tu chân giới cả?
Nghĩ tới mấy chục năm sau, mình có thể cùng Tôn Tiểu Lan âm dương cách trở, trong lòng Triệu Thụy có một sự khó chịu không nói ra được.
Huyền Linh đại sư nhìn sắc mặt Triệu Thụy, ho một tiếng, đột nhiên thay đổi chủ đề: “Một người bình thường, muốn tu luyện có thành quả, đắc đạo phi thăng, đúng là khó như lên trời.
Bất quá, nếu như chỉ muốn giúp cô ta kéo dài tuổi thọ, giữ mãi tuổi xuân, thì không phải là không có cách.”
Triệu Thụy ngẩn ra, sau đó lền hiểu ra, vừa rồi là Huyền Linh đại sư điều tra khẩu vị của hắn, không khỏi vừa tức vừa buồn cười.
“Huyền Linh đại sư, ngài có biện pháp gì cứ nói thẳng ra là được, đừng úp úp mở mở làm người ta nóng nảy nữa.
Ta nhất định sẽ trọng tạ.”
“Trọng tạ?” Huyền Linh đại sư vuốt vuốt chòm râu dài, bộ dạng hiểu biết: “Triệu Thụy đạo hữu, ngươi nói lời này thật xa cách, chúng ta là bạn tốt, nói tới tạ không tạ gì chứ, bất quá… ngươi có thể tiết lộ rốt cuộc là trọng tạ gì không?”
Nói tới câu cuối cùng, Huyền Linh đại sư rốt cuộc cũng bộc lộ bản tính của mình ra.
Triệu Thụy cười híp mắt nói: “Tàn tích của viễn cổ thần khí, ngài thấy thế nào?”
Huyền Linh đại sư sáng mắt lên: “Câu này là thật?”
“Đương nhiên là thật.” Triệu Thụy nói như chém đinh chặt sắt.
Dẫu sao tàn tích của viễn cổ thần khí đối với hắn cũng không có giá trị gì, trong Tiên Ma lăng viên có rất nhiều, tới lúc lấy vài kiện về cho Huyền Linh đại sư cũng không có vấn đề gì.
Huyền Linh đại sư giống như chiếm được đại tiện nghi, vui mừng cơ hồ không khép được miệng: “Tốt, một lời đã định.
Ta nói cho ngươi nghe, Thục Sơn Kiếm Phái kì thật có một loại độc môn tiên đan đến Đan Đỉnh Phái cũng thèm nhỏ dãi, tên là Dịch Kinh Tẩy Tủy Đan, Loại tiên đan này cực kì thần ki, có thể cải thiện thể chất của người ta rất nhiều, thậm chí có thể khiến một người tư chất, căn cốt cực kì bình thường dịch kinh tẩy tủy, có tư chất tu chân.
Chỉ là muốn luyện chế loại đan dược này hết sức không dễ.
Không chỉ phải cần các loại thiên tài địa bảo trân quý, mà còn cần phải có một Đại Thừa kì tu chân giả tự thân tiến hành luyện chế, phải tiêu hao một lượng lớn chân khí.
Cho nên, Thục Sơn Kiếm Phái từ khi lập phái tới nay cũng chẳng luyện chế được mấy viên, bây giờ trong tay Lý Lăng Phong có một hạt tiên đan như vậy không cũng không biết.
Cho dù có một hạt tiên đan như vậy, Lý Lăng Phong có chịu đưa cho ngươi hay không cũng rất khó nói.”
Triệu Thụy cảm thấy Huyền Linh đại sư nói cũng không sai, muốn từ trong tay Lý Lăng Phong kiếm được đan dược trân quý như vậy cũng tương đối khó khăn.
Bất quá, chuyện này có liên quan tới lời hứa của hắn với Tôn Tiểu Lan, lại liên quan tới tương lai của Tôn Tiểu Lan nữa, không kể thế nào, hắn cũng phải thử một lần.
Quyết định chủ ý, thân hình hắn nhoáng lên, bay lên Kim Liên điện.
Đôn Triệt đang muốn đi theo, lại bị Huyền Linh đại sư ngăn lại.
“Ngươi đi cũng vô dụng, cứ ở đây uống trà với lão già ta, qua một lúc nữa Triệu Thụy sẽ quay về.”
Đôn Triệt hơi không yên tâm nhìn theo bóng lưng Triệu Thụy, hỏi: “Lão già, ngươi nói Triệu Thụy huynh đệ có thể kiếm được Dịch Kinh Tẩy Tủy Đan đó không?”
Huyền Linh đại sư uống trà cả nửa ngày, mới không nhanh không chậm nói: “Cái đó phải trông vào vận khí của hắn.”
Đôn Triệt bĩu môi khinh thường, câu này nói cũng như không.
Trong khi hai người nói chuyện, Triệu Thụy đã bay tới quả tim của Thục Sơn Kiếm Phái – Kim Liên điện.
Bên trong Kim Liên điện im ắng, đệ tử của Thục Sơn Kiếm Phái tuy đi qua đi lại nhưng đều bước nhẹ thở nhẹ, không dám phát ra nửa điểm âm thanh.
Lý Lăng Phong uy nghiêm ngồi sau một cái bàn dài ở vách phía bắc Kim Liên điện, nghe Thục Sơn đệ tử báo cáo tình hình, xử lý công việc của Thục Sơn.
Vừa thấy Triệu Thụy tiến vào, Lý Lăng Phong tạm thời ngừng xử lý công việc, mỉm cười hỏi: “Triệu Thụy đạo hữu, ngươi tới chỗ này tìm ta, có chuyện gì không?”
Triệu Thụy đi tới trước cái bàn của Lý Lăng Phong, nói thẳng ý của mình: “Lý chưởng giáo, ta nghe nói Thục Sơn Kiếm Phái của ngươi có một loại tiên đan tên là Dịch Kinh Tẩy Tủy Đan, ta muốn xin ngươi một hạt, không biết ngươi có đồng ý không?”
Lý Lăng Phong tựa người ra sau, nhìn Triệu Thụy một lúc, tịnh không trả lời trực tiếp mà hỏi lại: “Triệu Thụy đạo hữu, ngươi cần Dịch Kinh Tẩy Tủy Đan này làm gì?”
“Ta có một bằng hữu có lòng hướng đạo, đáng tiếc tư chất không đủ, cho nên muốn giúp cô ấy một tay.”
Lý Lăng Phong hơi gật đầu nói: “Đó nhất định là bằng hữu cực tốt của ngươi rồi.
Triệu Thụy đạo hữu, Dịch Kinh Tẩy Tủy Đan này là bí mật bất truyền của Thục Sơn Kiếm Phái bọn ta, cho dù là Thục Sơn đệ tử cũng khó có được, còn như tu chân giả bên ngoài Thục Sơn…”
Ông ta không nói hết câu cuối, nhưng ý của ông ta đã biểu hiện quá rõ ràng, Dịch Kinh Tẩy Tủy Đan cực kì trân quý, không dễ dàng đưa cho người ngoài.
Phản ứng của Lý Lăng Phong nằm trong dự liệu của Triệu Thụy.
Thật ra, đan dược trân quý như vậy, đổi lại là hắn, cũng không dễ dàng cho người khác.
Bất quá, Triệu Thụy tin rằng, Dịch Kinh Tẩy Tủy Đan tuy trân quý, nhưng tịnh không phải vô giá, chỉ cần hắn có thể thỏa mãn điều kiện, Lý Lăng Phong cuối cùng cũng sẽ đồng ý giao ra.
Thế là, hắn cười cười nói: “Lý chưởng giáo, Dịch Kinh Tẩy Tủy Đan đúng là trân quý, nhưng nếu như cứ cất mãi trong kho kì thật cũng