Mặt Lý Kinh Nhạn xanh lè một màu, hắn cho rằng sự tình đã được làm một cách bí ẩn, không ngờ lại bị Lý Lộ Vân phát hiện!
Càng không ngờ là Lý Lộ Vân cứ một mạch không chịu nói ra, mà chờ mãi tới nơi này, giữa mấy vạn tu chân giả mới tuyên bố!
Điều này khiến hắn không kịp trở tay, căn bản không thể sử dụng biện pháp nào để bổ cứu cả!
Bây giờ, không chỉ những tu chân giả khác nảy sinh hoài nghi mạnh mẽ đối với hắn, đến đệ tử Thục Sơn Kiếm Phái cũng đưa ánh mắt nghi ngờ về phía hắn!
“Đại sư huynh, Lý Lộ Vân nói có thật không?”
“Kinh Nhạn! Ngươi có lời gì phản đối không?”
“Ngươi có gì để nói không!”
“Chẳng lẽ ngươi đã làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như vậy!”
“…”
“…”
“…”
Lý Kinh Nhạn tuy bình thường khẩu tài hết sức không tệ, lại giỏi ngụy trang, nhưng đã tới nước này, trong lòng hắn không khỏi hoảng loạn.
Hắn há há miệng, muốn biện giải cho mình, nhưng không phun ra được chữ nào! Phản ứng này của Lý Kinh Nhạn càng khiến mọi người tin lời của Lý Lộ Vân thêm một bước.
Tiếng chất vấn của mọi người càng lúc càng lớn, có một số thậm chí đã bắt đầu chửi rủa Lý Kinh Nhạn.
Không chỉ có Thục Sơn Kiếm Phái, đến những môn phái tu chân khác cũng có một lượng lớn tu chân giả tham gia vào đội ngũ chửi bới.
Lý Kinh Nhạn đè nén sự khủng hoảng trong lòng, quay đầu nhìn khắp nơi, hi vọng có thể tìm được đồng minh.
Nhưng trong phạm vi ánh mắt hắn quét tới, đến những đệ tử Thục Sơn bình thường quan hệ với hắn cực tốt cũng nhao nhao tránh né, dường như tránh một ôn thần, chẳng ai muốn dính vào.
Năm trưởng lão Long Hổ Sơn vừa rồi còn nói cười tiếp cận hắn càng trực tiếp quay mặt đi, coi như không thấy hoàn cảnh của hắn.
“Lý Kinh Nhạn, ngươi làm ra chuyện ác như vậy, còn có lời nào muốn nói…”
Lý Lộ Vân vạch trần chuyện ác của Lý Kinh Nhạn, đương nhiên không thể dễ dàng bỏ qua cho hắn, tiếp tục lớn giọng truy hỏi.
Lý Kinh Nhạn lúc này đã thành kẻ cô độc lẻ loi, hắn đỏ mắt lên, hung hăng nhìn Lý Lộ Vân trừng trừng, mặt đầy sát cơ, hận không thể xẻ thi thể đồng môn sư huynh này thành vạn đoạn.
Lý Lộ Vân này đã hoàn toàn phá hoại giấc mộng đẹp của hắn!
Nếu như không có Lý Lộ Vân, hắn đã có thể hưởng thụ quyền lợi, vinh dự!
“Đi chết đi!”
Từ trong cổ họng Lý Kinh Nhạn phát ra tiếng rống giận như dã thú, vung tay lên một cái, một luồng sáng đỏ từ trong tay hắn bắn ra như chớp, đập lên người Lý Lộ Vân.
“Đùng!” Một tiếng giòn tan vang lên, Lý Lộ Vân trong chớp mắt đã nổ tung, nổ thành một đống thịt vụn!
Ánh sáng đỏ đánh chết Lý Lộ Vân, ngừng lại lơ lửng trên thi thể Lý Lộ Vân, chính là phi kiếm màu đỏ sẫm của Lý Kinh Nhạn!
“Ào!”
Mọi người càng thêm ồn ào, Lý Kinh Nhạn có tật giật mình, giết người diệt khẩu tại chỗ, xem ra là bị bức tới mức chó cùng cắn giậu rồi.
Bất quá, trong lúc ồn ào, tất cả tu chân giả ở đây cũng đồng thời giật nảy mình!
Lý Lộ Vân là đệ tử cao cấp của Thục Sơn Kiếm Phái, cũng hơi có danh tiếng trên tu chân giới, hiệu là Vân Tu chân nhân, tu vi không tệ, đã đạt tới cảnh giới Hợp Thể kì.
Thế nhưng, một vị tu chân giả Hợp Thể kì như vậy, thậm chí không kịp phản ứng, đã bị Lý Kinh Nhạn đánh chết, tu vi của Lý Kinh Nhạn này há chẳng phải đã đạt tới Độ Kiếp kì rồi sao?
Người của Thục Sơn Kiếm Phái càng thêm kinh dị.
Bởi vì bọn họ quen thuộc Lý Kinh Nhạn, thời gian từ lúc nhập môn tương đối ngắn, tu vi bất quá chỉ là Phân Thần kì, hẳn là thấp hơn Lý Lộ Vân một cảnh giới.
Chỉ là do tư chất cực tốt, lại là thân truyền đệ tử của Lý Lăng Phong, mới được sự tôn kính trong Thục Sơn Kiếm Phái.
Thế nhưng hiện tại, Lý Kinh Nhạn đánh một cái đã giết chết Lý Lộ Vân! Điều này sao chẳng khiến bọn họ cảm thấy chấn kinh!
Thực lực của Lý Kinh Nhạn làm sao có thể trong một thời gian ngắn nhảy vọt tới cảnh giới như vậy! Điều đó chỉ có một khả năng!
Đó là hút sạch chân khí của Lý Lăng Phong, thực lực mới có thể tăng vọt trong một thời gian ngắn ngủi! Người của Thục Sơn lúc này đã hoàn toàn tin tưởng lời của Lý Lộ Vân không còn nghi ngờ gì nữa.
Bọn họ phẫn nộ trừng mắt nhìn Lý Kinh Nhạn, hận không thể lập tức bắt tên phản bội Thục Sơn này lại!
Còn như các vị trưởng lão đưa Lý Kinh Nhạn lên làm chưởng giáo Thục Sơn càng hối hận không thôi, chỉ oán mình mù mắt, làm sao lại chọn một tên độc ác như vậy.
“Lý Kinh Nhạn, kể từ bây giờ, ngươi không còn là chưởng giáo của Thục Sơn Kiếm Phái nữa! Mà là phản đồ của Thục Sơn Kiếm Phái! Là tội nhân của Thục Sơn Kiếm Phái! Mọi người gặp được là giết!” Một trưởng lão chỉ Lý Kinh Nhạn tức giận quát.
“Lý Kinh Nhạn, thằng chó này, không ngờ dám giết người diệt khẩu giữa đông người như vậy!” Một trưởng lão Thục Sơn cũng nhảy ra, tay phải vỗ tới, chân khí ép tới với thế như bài sơn đảo hải, cuốn tới Lý Kinh Nhạn.
Động tác của Lý Kinh Nhạn rất nhanh, thân hình lắc lư, đã thoát khỏi phạm vi chân khí công kích, cười lớn nói: “Không sai, tất cả đều do ta làm, vậy thì sao nào? Ta hút hết công lực cả đời của Lý Lăng Phong, Thục Sơn ai còn có thể thắng ta? Ai có thể giữ ta lại? Thạch Bác Ngọc, chỉ bằng vào ngươi? Ha ha, ngươi vừa ngu vừa đần, tu luyện tới già như vậy rồi, vẫn còn là Hợp Thể kì! Bằng vào ngươi cũng muốn giết ta? Đúng là nằm mơ!”
Lý Kinh Nhạn đại khái là bị bức gấp, đối mặt với mấy vạn tu chân giả, không ngờ lại phát lời ngông cuồng, không hề cố kị điều gì!
Tu chân giả trên quảng trường ai cũng căm phẫn sôi sục, lớn giọng chửi rủa.
Nhưng chửi thì chửi, chân chính xông lên khiêu chiến, không ngờ lại không có một ai! Đây dẫu sao cũng là chuyện nội bộ của Thục Sơn Kiếm Phái, không ai muốn chọc vào một vị cường giả cường hoành mà lại không cần mạng, thậm chí đến mấy cường giả Độ Kiếp kì khác cũng không nguyện ý.
Trưởng lão Thục Sơn Thạch Bác Ngọc thấy Lý Kinh Nhạn hung hăng ngông cuồng như vậy, không nhẫn nại được nữa, điên cuồng rống lên một tiếng, lao tới Lý Kinh Nhạn.
“Thạch huynh, không thể!”
Ba trưởng lão còn lại của Thục Sơn muốn ngăn cản nhưng vẫn chậm một bước.
Cả người Thạch Bác Ngọc đã xông ra thật xa, tay áo vung lên, hai luồng kiếm mang màu tím đã từ trong tay áo bắn ra, lao thẳng tới Lý Kinh Nhạn, hắn hận Lý Kinh Nhạn tới xương, cho nên vừa ra tay đã là một trong những tuyệt học của Thục Sơn – Yến Song Phi.
Kiếm mang màu tím di chuyển khéo léo như linh yến, lại nhanh chóng như diều hâu, bắn thẳng tới Lý Kinh Nhạn.
“Hừ, điêu trùng tiểu kĩ, chỉ có Yến Song Phi mà cũng dám lấy ra?”
Lý Kinh Nhạn cười khinh thường, bắt một chỉ quyết, kiếm mang màu đỏ sẫm vẫn luôn xoay tròn trên không trung bỗng rít lên một tiếng, không ngờ lại phân ra làm hai, xông tới hai luồng kiếm mang màu tím, sau đó đánh nhau dây dưa.
Bốn luồng kiếm mang xoay chuyển đánh nhau trên không trung.
Thạch Bác Ngọc sắc mặt ngưng trọng, ngón tay không ngừng búng ra, dùng chân khí khu động phi kiếm.
Lý Kinh Nhạn thì khoanh hai tay trước ngực, không hề có ý phí sức khống chế phi kiếm.
Hết sức rõ ràng, với kinh nghiệm và thực lực của Lý Kinh Nhạn, muốn giết Thạch Bác Ngọc dễ như trở bàn tay.
Thế nhưng, hắn tịnh không lập tức đánh chết Thạch Bác Ngọc, mà cố sức đùa giỡn!
Hai