Triệu Thụy nghe tới tên Tra Phi Hùng, trong lòng chấn động, hắn nhìn theo ánh mắt của Trương Tụng Li.
Sau khi Trương Tụng Li tới giữa quảng trường rồi, khí thế không gì sánh nổi đó liền biến mất, đại bộ phận tu chân giả như được đại xá, nhao nhao đả tọa, chỉnh lý thân tâm mệt mỏi hết cỡ.
Một số tu chân giả công lực cao thâm còn đứng đó cũng lộ vẻ đầy mệt mỏi, không còn phong tư tiêu sái thường ngày.
Trong đám tu chân giả còn đứng đó, theo hướng ánh mắt của Trương Tụng Li, hai người vốn hơi cúi lom khom đột nhiên đứng thẳng dậy, ngẩng đầu lên.
Một người trong đó thân mập eo tròn, mặt vuông mày rậm, vẻ mặt hung dữ.
Trước ánh mắt chăm chú của mọi người, người này không để ý rung rung tay áo, nghênh ngang mở miệng nói:
“Không ngờ ba năm trước Trương chưởng giáo từng thấy mặt tên vô danh tiểu tốt ta một lần, bây giờ vẫn nhận ra được, lợi hại, lợi hại.”
Người còn lại tướng mạo gầy gò, vẻ mặt tử khí trầm trầm, nếu không phải trong con mắt tam giác híp lại thỉnh thoảng lóe lên ánh sáng màu lục, thật khiến người ta tưởng là một cái xác khô từ chỗ nào đó chui ra.
Triệu Thụy vừa nhìn thấy người này liền nhận ra hắn là một trong Lục đạo Ma sư của Ma Tông, Tra Phi Hùng.
Triệu Thụy tịnh không cảm thấy kì quái đối với sự xuất hiện của hai người này.
Trương Tụng Li chiêu tập các phái trong tu chân giới là để đối phó với Ma Tông, Ma Tông khẳng định phải phái người tới thăm dò tình huống.
Không phái người tới mới là kì quái.
Tra Phi Hùng mặt không biểu tình, từ từ mở miệng nói: “Trương chưởng giáo khách khí rồi, bọn ta bất quá đi đường qua quí sơn, nghe đồn Trương chưởng môn bế quan, muốn tới quấy nhiễu một chút, không ngờ hôm nay Trương chưởng môn xuất quan, thần công đại thành, thật là đáng chúc mừng.”
Giọng Tra Phi Hùng trầm thấp, hơi khàn khàn, từng chữ từng câu hắn nói đều hấp dẫn sức chú ý của mọi người một cách kì dị, giọng nói tuy thấp, nhưng lọt vào tai mọi người rất rõ ràng.
Hai người nói mấy câu khách sáo xong, ngẩng đầu thong thả đi về phía giữa quảng trường, không hề có vẻ quẫn bách của người bị phát hiện hành tung.
Trương Tụng Li hừ lạnh một tiếng, quay đầu nhìn xung quanh một cái, mở miệng nói: “Ta bế quan mấy ngày, không ngờ trên núi lại tới nhiều bằng hữu như vậy, tốt lắm.
Vốn ta định lúc xuất quan sẽ chiêu tập tu chân đồng đạo các phương bàn một số việc, chọn ngày không bằng gặp ngày, hôm nay mọi người đã tụ tập đủ, vậy ta nói luôn.”
Trương Tụng Li vừa hiện thân, chỉ đông đánh tây, thanh thế hơn người, bây giờ lại thong thả lấy thân phận chủ nhà bàn việc, làm như mọi chuyện đều bị hắn khống chế trong tay vậy.
“Những người tu chân chúng ta rời bỏ thế gian phồn hoa, thanh tâm quả dục, cần tu khổ luyện vốn là để truy tầm thiên đạo.
Thiên đạo mênh mông, tiên lộ hư ảo, người đồng đạo vốn phải giúp đỡ nhau, dìu dắt nhau cùng ứng phó với sự uy hiếp của Ma Tông.
Thế nhưng, nhiều năm nay, các môn phái trên tu chân giới lại thị phi không ngừng, tranh đấu không dứt, làm lỡ việc tu hành thì cũng thôi, nhưng rất nhiều đồng đạo lại mất đi tính mạng.
Mà uy hiếp của Ma Tông thì mỗi ngày một tăng, gần đây lại càng hoạt động khắp nơi, tập kích đệ tử các phái, làm người ta công phẫn.
Trong các phái cũng có một số người tài trí nghĩ một số biện pháp: không gì ngoài thỉnh tiền bối đạo cao đức trọng ra điều hòa, hoặc các đại phái cùng phán quyết… nhưng đều không mang lại hiệu quả lớn, mọi người nghĩ xem là vì đâu?” Ánh mắt dò hỏi của Trương Tụng Li quét một vòng xung quanh, không chờ người khác trả lời, đã tiếp tục thao thao bất tuyệt.
“Vì mọi người thuộc những môn phái khác nhau, lập trường khác nhau, cách suy nghĩ lợi ích cũng khó thống nhất, ông nói ông có lý, bà nói bà có lý, trọng tài thì ngươi tranh ta cãi, lại đấu tranh không ngừng.
Trương mỗ bất tài, nguyện vì mọi người đưa ra một cách để kết thúc tình thế hỗn loạn này.”
Nói tới đây, hắn ngừng lại một cái, đám môn hạ Long Hổ Sơn tranh thủ la lớn: “Chưởng giáo bi thiên mẫn nhân, trạch bị thiên hạ, công đức vô lượng!...”
Triệu Thụy cười thầm trong lòng, đám môn hạ Long Hổ Sơn này thật không có văn hóa, sao không lấy bộ mông ngựa kinh điển của phái Tinh Tú trong tiểu thuyết của Kim Dung ra chứ.
Đôn Triệt tính tình ngay thẳng, lại chẳng có hảo cảm gì với Thiên Sư đạo, sớm đã không nhịn được, không chờ đám môn hạ Long Hổ Sơn la xong đã mở miệng châm chọc: “Trương chưởng giáo, có chương trình gì nói nhanh đi, đừng để đám môn nhân vô sỉ đó của ngươi ca công tụng đức, tâng bốc mình nữa.”
Trong mắt Trương Tụng Li lóe lên một tia hung dữ, nghĩ tới mục đích hôm nay, hắn mạnh mẽ đè nén sự giận dữ trong lòng, nghĩ bụng: yêu vật này, chờ đại sự của ta xong hãy giải quyết ngươi.
Trong lòng phát cáu, nhưng miệng hắn lại cười ha ha: “Ngươi cũng quá nôn nóng rồi.”
Ho hắng một tiếng, Trương Tụng Li vận đủ chân khí, lớn giọng nói: “Để giải quyết vấn đề khó khăn của tu chân giới, ta trịnh trọng đề nghị các phái tu chân chúng ta hợp thành một nhà! Nhập thành một phái! Cùng chung đối phó với Ma Tông!”
Tuy các tu chân giả ở đây đều biết Trương Tụng Li dã tâm hừng hực, trước giờ không ngừng khuếch trương thế lực, muốn thống nhất tu chân giới, hơn nữa trước đây từng làm không ít chuyện trong tối ngoài sáng, nhưng khi câu này được Trương Tụng Li chân chính nói ra trước đông đảo mọi người, đại bộ phận vẫn chấn kinh tại chỗ.
Từ xưa tới nay, tu chân giới biết bao cường giả nghịch thiên từng muốn thống nhất tu chân giới, chưa có ai có thể thành công chân chính, mà mỗi một lần thống nhất tu chân giới đều là một trường hạo kiếp của tu chân giới, không lần nào không đầy gió tanh mưa máu.
Một hồi sau, bỗng như ong vỡ tổ, cả quảng trường đầy tiếng ong ong, mọi người nhao nhao chụm đầu ghé tai nhỏ giọng bàn luận.
“Hợp thành một phái! Có bị lộn không?”
“Vậy các môn phái tập hợp lại phải làm sao?”
“Hừ, ta thân là người của Thục Sơn Kiếm Phái, chết làm quỷ của Thục Sơn Kiếm Phái! Tuyệt đối không gia nhập vào môn phái khác!”
“Hợp thành một phái cũng không tệ, chí ít cùng đối phó với Ma Tông, có Trương Tụng Li chưởng giáo chiếu cố, an toàn cũng được bảo đảm.”
“Đúng vậy, đúng vậy, dựa vào đại thụ được hóng gió, nếu không dung hợp lại, chúng ta sẽ bị Ma Tông nuốt sạch!”
Đám tu chân giả mỗi người đều có tính toán riêng, nhất thời cả quảng trường hỗn loạn lao nhao.
Triệu Thụy nhìn những tu chân giả xung quanh, chỉ thấy người của Long Hổ Sơn tụ tập ở phía nam, đại bộ phận mặt mũi đỏ bừng, đầy vẻ hứng thú.
Các môn phái hơi có