Do biệt thự của Sơn Thủy Nhã Uyển đều được các kiến trúc sư có tiếng trong nước được mời về thiết kế, hơn nữa đã được chỉnh trang, cho nên mua hôm nào là đã có thể ở ngay ngày hôm đó.
Triệu Thụy về nhà thu thập một vài thứ vật dụng cần thiết xong liền dọn thẳng đến đó ở.
Sơn Thủy Nhã Uyển nằm ở ngoại thành phía đông thành phố, còn đại học Đông Lăng lại nằm ở phía tây nam, hai nơi cách nhau khá xa, nếu đi bằng phương tiện công cộng phải mất hơn tiếng đồng hồ.
Nếu trên đường gặp phải ùn tắc giao thông chẳng hạn thì sẽ còn tốn nhiều thời gian hơn.
Triệu Thụy không có xe, hơn nữa hắn cảm thấy đi taxi cũng tiện lợi, cho dù có gặp tắc đường cũng có thể đổi xe khác, do đó chưa có tính đến việc mua xe.
Bất quá điều này càng làm cho mấy cô nàng môi giới ở bộ phận tiêu thụ nhà thêm cảm thấy thần bí và cổ quái.
Bọn họ thường tụ tập lại, nhỏ to thì thầm phỏng đoán xem hắn rốt cuộc là đang suy nghĩ cái gì.
Triệu Thụy cũng chẳng để ý đến ánh mắt kinh ngạc của người khác, vẫn cứ chuyện ta, ta làm.
Thực lực của Triệu Thụy bây giờ đã gần sắp đột phá cảnh giới Đoạt Linh trung kỳ, bước vào Đoạt Linh hậu kỳ.
Mặc dù chỉ hơn kém nhau một đẳng cấp, nhưng sức mạnh xuất ra lại tuyệt nhiên bất đồng.
Sau khi bước vào Đoạt Linh hậu kỳ, thực lực của hắn sẽ được thăng tiến vượt bậc, cơ thể được chân khí bảo vệ, thậm chí sẽ có thể chống đỡ được đạn bắn.
Đó đúng là một bước nhảy vọt thật lớn.
Nếu đạt tới được cảnh giới này, những uy hiếp mà hắn gặp phải sẽ bớt đi rất nhiều.
Đấy là việc mà hắn sẽ không cách nào làm được với Đoạt Linh trung kỳ.
Vì vậy, hắn càng thêm cố gắng để tu luyện.
Xuất phát từ nhu cầu tu luyện, Triệu Thụy rất siêng đi đến Sơn Thủy Nhã Uyển, chỉ cần hôm sau không có lớp, thì ngày hôm trước hắn nhất định sẽ trở về Phong Lâm cư.
Cứ đến mỗi tối, hắn lại lặng lẽ rời khỏi nhà, lén vào dãy núi phía sau căn biệt thự, tiến hành tu luyện thường ngày, không ai quấy rầy, càng không có ai phát hiện.
Dãy núi liên miên ở sau khi Sơn Thủy Nhã Uyển thuộc về khu rừng bảo tồn quốc gia cho nên được bảo vệ rất tốt.
Ở bên trong không khí tươi mát, suối nước trong veo, không chút ô nhiễm.
Thiên địa linh khí ẩn chứa trong núi mặc dù không thể so với những vùng sông to núi lớn(1), nhưng vẫn tốt hơn nhiều sơ với ở trong thành phố.
Đối với điều này Triệu Thụy rất là hài lòng.
Bên trong dãy núi này bởi vì địa hình địa thế bất đồng, cho nên địa điểm tu luyện cũng có phân biệt tốt xấu.
Triệu Thụy đã liên tiếp thay đổi phải đến mấy địa điểm tu luyện ở trong khu rừng công viên, mặc dù càng ngày càng tốt hơn, nhưng thủy chung vẫn chưa đạt đến được tiêu chuẩn lý tưởng nhất mà hắn mong muốn.
Đêm thứ năm hắn ở trong Sơn Thủy Nhã Uyển, như thường lệ, đợi đến khi trời tối đen, hắn bèn bước vào khu rừng bảo tồn.
Tản bộ bên trong khu rừng, hít thở cái không khí trong lành, lắng nghe tiếng chim hót du dương, trong lòng Triệu Thụy cảm thấy thập phần mãn ý.
Hắn cũng không tức tốc vội vã bắt đầu tu luyện mà xuôi theo dòng suối róc rách tiếng bước vào sâu trong khu rừng.
Dòng suối trong đến nỗi có thể nhìn thấy rõ đáy uốn lượn quanh co, kéo dài mất hút vào trong bóng tối, cũng không biết là kéo dài đến đâu.
Triệu Thụy thuận bước xuôi theo dòng, chỉ cảm thấy địa thế càng lúc càng hiểm trở, cây cối trong rừng càng lúc càng thêm um tùm rậm rạp, thậm chí che mờ cả ánh trăng, khiến cho ánh sáng không cách nào xuyên qua được tán lá dày đặc mà rọi xuống mặt đường ở phía trước.
Chính lúc đang cân nhắc xem có nên quay đầu trở về, tìm kiếm một con đường khác, Triệu Thụy đột nhiên nghe thấy từng trận từng trận nước đổ đập vào đá truyền lại từ phía trước.
Chẳng lẽ đã đến cuối dòng rồi?
Nghĩ vậy, hắn thuận theo âm thanh mà bước tới.
Sau khi vòng qua một cây khuynh diệp chắn đường, mọi thứ đều trở nên sáng tỏ.
Hiện ra trước mắt là một hồ nước diện tích chừng một trăm mét vuông, nước hồ trong veo, nhưng lại không thấy đáy, cũng không biết rốt cuộc là sâu cỡ nào.
Từ trên vách đá cao khoảng mười mét, một mảng thác nước trút xuống, đổ vào trong hồ.
Ngoài thác nước ra, còn có bảy tám dòng suối nhỏ cũng từ bốn phương tám hướng uốn lượng trườn đến, mang nước rót vào trong lòng hồ.
Trăng sáng trên cao mang ánh nguyệt quang sáng ngời rọi xuống, phản chiếu trên mặt hồ.
Chỉ là bóng trăng bị thác nước trút xuống vỡ tan từng mảnh.
Chung quanh hồ nước, những tảng đã bị phủ kín bởi rêu xanh, dễ thấy đã từ rất lâu không có người ghé đến.
Sau khi Triệu Thụy quan sát địa hình chung quanh, rồi cảm thụ kỹ linh khí tích tụ trong hồ một lượt, tự đáy lòng của hắn, một luồng cảm xúc hưng phấn chợt dâng trào.
Hắn không ngờ trong lúc vô ý mình đã tình cờ tìm thấy được một bảo địa để tu luyện - Sơn Chi Nhãn!
Cái gọi là Sơn Chi Nhãn chính là để chỉ nơi linh khí tụ tập của một ngọn núi (long mạch của núi).
Hồ nước này là do thác nước và các con suối trong khe núi tụ hội mà thành.
Linh khí được tích tụ trong núi thuận theo dòng nước chảy về nơi này, rồi từ từ lắng đọng.
Không những vậy, hồ nước trực tiếp nhận ánh nguyệt quang chiếu xuống, hấp thu tinh hoa trong ánh trăng, trải qua nhiều năm tháng đã khiến cho linh khí tích tụ trong hồ càng thêm sung túc!
Đối với tu chân giả mà nói, nếu có thể tu