Rốt cuộc là nguyên nhân gì làm cho đầu lĩnh của Thần Chú Sư phải cả kinh như vậy.
Địch Khắc lúc trước kia nhắc tới một trong số người mạnh nhất Ma Sang Chi Tinh là Vạn Ma Thành thành chủ Cửu Si Kim Ô cũng không có biểu lộ nửa điểm sợ hãi!
Chẳng lẽ bí mật của thần điện kia so với Cửu Sí Kim Ô còn làm cho bọn họ cảm thấy sợ hãi hơn? Trong thần điện kia rốt cuộc cất giấu bí mật gì? Có thể liên quan tới Ngọc Hoàng hay ko? Triệu Thụy càng nghĩ càng cảm thấy tò mò với thần điện bí mật kia.
Nhưng hắn cũng rất rõ ràng là từ Địch Khắc hắn không có khả năng đạt được thêm bất kì manh mối nào.
Địch Khắc rất kín miệng, hắn chỉ có thể sử dụng sách lược khác, để xem có thể tìm được tin tức từ các thần linh khác không.
Triệu thụy cũng không dây dưa nhiều với Địch Khắc, trực tiếp rời đi.
Địch Khắc nhìn bóng lưng Triệu Thụy, trong mắt lộ ra thần sắc suy nghĩ sâu xa.
Hắn càng lúc càng cảm thấy được tên tiểu tiên Triệu Thụy này đi vào Cấm Ma Không Gian là có mục đích khác.
Nhưng đi đến đây có mục đích gì thì hắn không có cách nào đoán ra được.
Hơn nữa hắn cũng khó tượng tượng được tự nhiên lại có người tự nguyện đi vào Cấm Ma Không Gian này.
Vào đây chính là có đi mà không có về a! Chẳng lẽ nói là tiên nhân trẻ tuổi này có phương pháp rời khỏi Cấm Ma Không Gian?
Thế nhưng điều này làm sao có thể được? Vô số năm đã qua, bất luận là tiên ma nào cũng không thể hoát khỏi Cấm Ma Không Gian, chỉ một người là Nhất Trọng Thiên tiểu tiên như hắn mà có thể đi ra ngoài sao? Cái này nếu xảy ra thì phải gọi là truyền thuyết à! Địch khắc càng nghĩ càng thấy nghi ngờ, đồng thời quyết định phải hảo hảo chú ý một chút hành vi của ba người Triệu Thụy, xem bọn hắn rốt cuộc có cái gì đặc biệt .
Triệu Thụy không thu hoạch được gì, trở lại phòng của mình.
Đổng Tú Linh và Đôn Triệt đang đợi.
Thấy hắn trở về, Đổng Tú Linh lập tức ân cần hỏi han: “Triệu Thụy, làm sao mà tới giờ ngươi mới trở về? Đôn Triệt về lâu rồi.
Ngươi đến tòa cổ thần điện kia có phát hiện đầu mối gì không?
Triệu Thụy lắc đầu nói: “Không có! Ta không phát hiện ra bất kì manh mối nào cả.
Nơi đó chỉ là một tòa thần điện trống rỗng, ngoại trừ đá vụn thì ta chẳng tìm được nửa điểm gì cả.
Ta thậm chí còn không biết tòa thần điện kia có ích lợi gì?"
“ A? Không thể nào? Vậy tại sao Thiên Thần điện đem nơi đó thành cấm địa duy nhất chứ? Lại còn đem một xú bà nương Tứ Trọng Thiên đến trông giữ?” Đôn Triệt bắt đầu ồn ào.
“ Nói như thế là ta chịu để bị xú bà nương kia quăng ngã không công ư?”
“ Đôn Triệt! Nhiệm vụ của ngươi hoàn thành không tồi! Làm ngươi phải chịu khổ rồi!” Triệu thụy nở nụ cười: “Ta ban đầu cũng có chút nghi hoặc nên đã trực tiếp tìm Địch Khắc để hỏi xem hắn có biết chút nào ko.”
Đổng Tú Linh liền vội hỏi: “ Ngươi hỏi được Địch Khắc không?”
Đôn Triệt cũng đã phụ họa nói: "Đúng vậy Triệu Thụy huynh đệ, Địch Khắc có nói cho huynh biết sự tình gì liên quan đến tòa Thần điện kia không?”
Triệu Thụy lên giường nằm thẳng cẳng nói: “ Địch Khắc đúng là lão hồ ly, miệng kín như bưng làm sao có thể lộ cho ta nửa điểm phong thanh? Tuy nhiên thật ra từ vẻ mặt của hắn nhìn được một chút đầu mối.
Trong tòa thần điện kia che giấu bí mật làm hắn vô cùng sợ hãi”
"Sợ hãi? " Đôn Triệt và Đổng Tú Linh hai người đồng thanh kêu lên.
Địch khắc mặc dù chỉ là Tam Trọng Thiên, hơn nữa sức chiến đấu không mạnh, tuy nhiên thần chú của hắn thì ngay cả Tứ Trọng Thiên tiên ma cũng phải đau đầu.
Một cường giả như thế lại cảm thấy sợ hãi tòa tàn thần điện kia như thế sao! Cũng khó trách Đôn Triệt cùng Đổng Tú Linh hai người cảm thấy kinh ngạc.
“ Tòa thần điện này không chừng thực sự có quan hệ với Ngọc Hoàng mà chúng ta muốn tìm?” Đổng Tú Linh suy đoán nói.
Triệu Thụy lắc lắc đầu nói: "Không nhất định.
Ta nhớ Phong Thu nữ thần có nói tòa thần điện kia gọi là tà ác thần điện.
Trong mắt bọn họ thì Ngọc Hoàng cũng không phải là tà ác a?”
Đổng Tú Linh suy nghĩ một chút nói: "Ngươi nói cũng có đạo lý.
Tòa thần điện kia rốt cuộc là cất giấu bí mật gì nhỉ?”
Triệu Thụy mỉm cười: “ Nếu không nghĩ ra thì đừng nghĩ nữa.
Sớm muộn thì bí mật này cũng sẽ phơi bày ra.
Không phải có câu tục ngữ không có bức tường nào mà gió không xuyên qua được sao?”
Không phải tiếp tục nghiên cứu nữa, Đôn Triệt mừng rỡ hạnh phúc, còn Đổng Tú Linh thì không lạc quan như vậy, tuy nhiên hiện tại không có đầu mối thì cũng chỉ có thể tự an ủi mình vậy.
Cứ như vậy nhoáng lên một cái lại qua một khoảng thời gian.
Hôm nay, Triệu thụy đang lúc ngồi ở cửa sổ thưởng thức phong cảnh xinh đẹp của Thiên Thần điện thì một tiếng kèn to rõ từ trên đỉnh cao nhất của Cửu Tiêu điện truyền ra vang vọng cả thiên không.
Theo tiếng kèn rõ to này, các tiên ma từ trong thần điện tuôn đi cưỡi mây bay ra ngoài.
"Xảy ra chuyện gì? " Triệu Thụy thấy cảnh tượng này cảm thấy có chút bất thường đang xảy ra.
Hắn đang lúc khó hiểu thì Thần Chú Sư Địch Khắc đi vào phòng hắn mỉm cười hỏi: “ Triệu Thụy ngươi có hứng thú tham gia săn bắt không?”
“ Săn bắt? Chẳng lẽ là đi liệp sát ma thú?”.
Triệu Thụy phản ứng rất nhanh hỏi lại.
Địch Khắc đối với sự phản ứng nhạy cảm của Triệu Thụy thì vô cùng hài lòng, gật đầu nói: “ Đúng vậy.
Thiên Thần điện chúng ta cứ qua mỗi khoảng thời gian đều tổ chức đại quy mô xuất quân liệp sát ma thú.
Mỗi người đi để tìm kiếm thực vật, nhưng quan trọng hơn là thu hoạch ma đan trong cơ thể ma thú.
Ma đan trợ giúp rất lớn cho tu luyện.
Càng là ma thú cao cấp thì ma đan càng ẩn chứa ma lực cường đại.
Nếu các ngươi may mắn lấy được một viên ma đan của cao cấp ma thú thì tuyệt đối có thể rút ngắn thời gian tu luyện rất nhiều.
Thậm chí tấn thăng đến thêm một cảnh giới cũng không chừng.”
Triệu Tụy nghe Địch Khắc nói như vậy không khỏi động tâm.
Hắn từ khi bước vào Tiên Ma Giới đến nay tự biết rằng thực lực của mình cùng với các tiên ma khác còn kém hơn nhiều lắm.
Khi còn ở Tu Chân Giới, hắn chưa từng gặp phải bị áp chế như ở Tiên ma giới này.
Điều này cũng khó trách.
Triệu Thụy dù sao cũng mới bước chân vào cấp thần tiền mà các thần tiên khác ở Tiên Ma Giới đã tu luyện mấy vạn năm rồi, đặc biệt có người mười vạn năm, thậm chí còn