Cửu Sí Ma Ô cũng không hề tức giận, chỉ là vẻ mặt yêu tinh của hắn không hề biểu lộ gì, ngồi im tại chỗ, đợi cho chúng yêu bàn luận hết ý kiến, lúc này mới không nhanh không chậm đem tin tức tình báo vừa mới đạt được nói ra.
“A! Thần Kiệt Thiên Tôn thật sự đi xuống Địa Tâm sao?”
“Điều này là đúng hay sai? Tin tình báo này có đáng tin hay không?”
Lúc này có 2 gã yêu tướng hỏi.
"Tuyệt đối tin cậy!" Cửu Sí Ma Ô nói bằng giọng chém đinh chặt sắt.
Những tên tướng lãnh yêu ma lập tức hưng phấn lên, hoàn toàn không nghi ngờ gì nữa.
“Ha ha! Thần Kiệt Thiên tôn thật sự là điên rồi.
Tự nhiên lại muốn nghĩ cách cứu viện Ngọc Hoàng!”
“Thế nhưng, hắn tại sao lại không biết dưới Địa Tâm còn có đầu ma thú Ám Hắc Cửu Đầu Long?
Hắn coi như đã chết rồi, còn lôi theo cả những thần tiên tinh anh của thần điện bồi theo nữa.
“Hắc hắc.
Chẳng lẽ ngươi không biết Thần Kiệt Thiên tôn vốn có chút điên điên khùng khùng sao?”
Chúng ma tướng trêu chọc Thần Kiệt Thiên Tôn rất là thoải mái.
Bọn hắn cho rằng, bọn người Triệu Thụy cùng Thần Kiệt Thiên Tôn đi vào trong Địa Tâm tuyệt đối là không có khả năng còn sống trở về.
Mất đi những tinh anh này thì chuyện đánh chiếm được Thiên Thần Điện sẽ không còn là chuyện khó.
Cửu Sí Ma Ô ngăn lại bàn luận của bọn thủ hạ.
Hắn vung bàn tay to lớn lên, quát lạnh: “Tận dụng thời cơ! Ngay lập tức khởi binh tiến công Thiên Thần Điện!”
"Vâng! Thành chủ!"
Mười tên yêu ma tướng từ trên ghế bật dậy đồng loạt đáp ứng.
***
Triệu Thụy không hề hay biết Vạn Ma Thành đã chuẩn bị tấn công vào Thiên Thần Điện.
Sau khi hắn nhảy vào trong huyệt động, trước mắt chỉ là một mảnh tối đen, không nhìn thấy bất cứ được cái gì cả, chỉ nghe gió thổi vù vù bên tai, thân thể không ngừng rơi xuống càng lúc càng nhanh.
Huyệt động này dường như đúng là không hề có đáy.
Triệu Thụy rơi tự do trong thời gian dài như thế mà vẫn ở giữa không trung, mãi không xuống đến được đáy.
“Triệu Thụy huynh đệ, chúng ta còn bao nhiêu lâu nữa mới có thể đến Địa Tâm vậy!” Đôn Triệt nhịn không được dùng linh thức truyền âm hỏi một câu.
“Ngươi hỏi ta, ta hỏi ai? Ta cũng chưa từng đi qua mà!” Trong lòng Triệu Thụy cũng đang thắc mắc.
“Cấm chế của Ám Hắc Cửu Đầu Long bày ra ở đâu? Chúng ra đã rơi như thế này 2,3 giờ rồi mà vẫn chưa gặp cái nào a!”
Đôn Triệt lại hỏi một câu.
Triệu Thụy tức giận nói: "Chẳng lẽ ngươi muốn gặp được nó lắm à?”
"Ta chỉ là tò mò thôi".
Đôn Triệt mới nói được nửa câu thì trên vách đá bốn phía chợt sáng lên chút hồng quang.
Quang mang này càng ngày càng sáng ngời, cuối cùng biến thành một mảng màu hồng kéo dài hàng chục, hàng trăm km.
"Những thứ kia là cái gì?"
“Những hoa văn này thật kì quái!”
“Đây hình như là những phù văn viễn cổ thì phải?”
Những thần tiên đi cùng vừa rơi xuống vừa quan sát hoa văn bốn phía, không khỏi băn khoăn lo lắng, nghị luận dồn dập.
Triệu Thụy nhìn thấy những phù văn đấy, trong lòng không hiểu sao lại dâng lên cảm giác đặc biệt xấu.
"Cấm chế! Là cấm chế của Ám Hắc Cửu Đầu Long! Mọi người cẩn thận!”.
Triệu Thụy đột nhiên lớn tiếng cảnh báo.
Nhưng, lời nhắc nhở của hắn đã quá muộn.
Hồng quang trên vách đá nối liền một dải từ trên xuống dưới được hình thành từ các viễn cổ phù trận kéo dài hàng ngàn km.
"Sưu sưu sưu"
Từng ngọn Hỏa Diễm Thương vù vù bay đến mang theo ngọn lửa nóng rực, từ trên vách động bắn tới mấy trăm thần tiên đang lơ lửng trong động.
Hỏa Diễm Thương to lớn dài đến mấy chục thước, dày đặc bay đến quả thật giống như cuồng phong bão táp ập tới, muốn tránh cũng tránh không được.
Cường độ Hỏa Diễm Thương bay ra rất mạnh mẽ, thanh âm phá không tràn ngập lỗ tai mọi người, gần như đục thủng màng nhĩ bọn họ.
"Oanh oanh oanh!"
Liên tiếp từng chuỗi âm thanh bạo phát nổ vang.
Bởi vì dị biến này xảy ra quá mức bất ngờ, rất nhiều thần tiên thậm chí còn phản ứng không kịp, bị Hỏa Diễm Thương vừa vặn bắn trúng.
Hỏa Diễm Thương ẩn chứa uy lực cường đại, dễ dàng phá tung phòng ngự của đám thần tiên, đâm vào thân thể của họ, mang cả thân thể và nguyên thần nổ thành tro bụi.
Từng âm thanh thảm thiết nhất thời vang lên liên tiếp nhau.
Bốn phía xung quanh Triệu Thụy không ngừng có thần tiên bị Hỏa Diểm Thương bắn rơi.
Chỉ trong thời gian rất ngắn đã có vài chục tên thần tiên chết oan uổng!
Những tên thần tiên còn lại sắc mặt đại biến, vội vàng dốc hết toàn lực né tránh.
"Sưu sưu sưu "
Ba ngọn Hỏa Diễm Thương đồng thời phóng tới trước mặt Triệu Thụy.
Nhanh như thiểm điện, Triệu Thụy vội vàng nhích người sang bên trái, ba ngọn Hỏa Diễm Thương bay sát qua người hắn về phía sau.
Triệu Thụy còn chưa ổn định thân hình thì hai ngọn Hỏa Diễm Thương đã bay gần tới mặt hắn.
Hắn vội vàng khởi động Không Gian Thần Trạc thuấn di hơn mười dặm để tránh né.
Đột nhiên một ngọn Hỏa Diễm Thương đã có mặt ở sẵn nơi hắn hiện ra, chỉ thẳng vào mi tâm của hắn.
Triệu Thụy vô cùng kinh hãi, trong tình thế cấp bách liền ngưng tụ lực lượng toàn thân, dùng một tay bắt lấy thân Hỏa Diễm Thương, cố gắng ngăn cản nó tiếp tục bay tới!
"Xuy xuy xuy! "
Ngọn lửa hừng hực đốt cháy bàn tay Triệu Thụy, cơ hồ như cháy khét làm hắn vô cùng đau đớn, hung hăng giày vò thần kinh Triệu Thụy.
Thế nhưng, Triệu Thụy vẫn cắn răng không dám buông lỏng.
Dưới sự ngăn cản hết sức của Triệu Thụy thì cuối cùng Hỏa Diễm Thương cũng ngừng lại.
Mũi thương đã gần chạm đến da đầu hắn, thậm chí hắn còn có thể cảm giác được rõ ràng, ngọn lửa trên mũi thương đang liếm vào trán hắn.
Triệu Thụy toát mồ hôi lạnh toàn thân, trong lòng thầm kêu nguy hiểm thật.
Nếu Hỏa Diễm Thương này chỉ đi tới thêm một chút thì đầu hắn sẽ nát vụn giống như quả hồng chín rụng vậy! Đem cái Hỏa Diễm Thương kia ném xuống, Triệu Thụy mất sức thấy rõ.
Hắn biết rằng đã không còn đường lui, hiện tại càng nhanh thoát ra khỏi khu vực này, thì an toàn càng lớn.
Mấy ngàn km, đối với một gã thần tiên mà nói, cũng không tính là dài.
Nhưng mà dưới sự tập kích dày đặc của Hỏa Diễm Thương, nếu muốn lao ra thì vô cùng khó khăn.
Trên đường hắn đi qua, thỉnh thoảng có tiếng kêu thảm thiết truyền vào tai hắn.
Hắn trơ mắt nhìn một đám thần tiên bị Hỏa Diễm Thương oanh tạc tan xương nát thịt, nhưng lại không có biện pháp cứu giúp.
Bởi vì đến bản thân hắn cũng khó đảm bảo được, chứ chưa nói đến còn sống mà đi giúp người khác.
“Ai da! Triệu Thụy huynh đệ, địa phương này thật đúng là hung hiểm nha! Chẳng may không chú ý thì chết tốt nha! Ta đã nói rồi, trong huyệt động này làm sao Ám Hắc Cửu Đầu Long lại không bố trí cấm chế cho được, quả nhiên ta đã đoán đúng”.
Đôn Triệt một bên né tránh Hỏa Diễm Thương, một bên lớn tiếng hét lên.
"Đôn Triệt, đồ thối mồm ()!".
Nguyệt Quang Nữ Thần không thể nhẫn nại được liền mắng to lên: “Ngươi không nói lời nào thì không ai bảo ngươi câm đâu”.
Các thần tiên khác cũng ném về Đôn Triệt những ánh mắt đầy phẫn nộ.
Thân rơi vào cực độ nguy hiểm, thần kinh của họ căng như dây đàn, sợ rằng chỉ không để ý một chút thôi thì sẽ rơi vào kết cục xương cốt cũng không còn.
Hết lần này đến lần khác Đôn