Thời gian trôi qua rất nhanh, thoáng một cái đã hết hai khóa học buổi sáng, lại tới giữa trưa.
Giáo sư ở trên bục giảng vừa nói buổi học kết thúc, phòng học vốn yên tĩnh liền trở nên huyên náo, các học sinh thu dọn sách vở, vừa nói chuyện vừa đi ra ngoài.
Triệu Thụy cũng thu dọn sách vở trên bàn, chuẩn bị đi ăn cơm với ba người bạn cùng phòng trong ký túc xá.
Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, là của Tôn Tiểu Lan gọi tới.
“oh, chị Tiểu Lan, tìm em có việc gì vậy?” Triệu thụy cầm lấy máy điện thoại, cười hỏi.
“Đương nhiên là tới tìm cậu ăn cơm rồi.” Giọng nói thanh thúy của Tôn Tiểu Lan truyền từ bên kia điện thoại tới,”Ngoài là còn có một chuyện khác muốn nói với cậu.”
“Chuyện gì mà không thể nói ngay chứ, sao phải thần bí như vậy?” Triệu Thụy cười cười, sau đó hỏi lại.
“Chị ở ngay dưới lầu học của cậu, cứ xuống đi là được.”
“Được, em sẽ xuống ngay.” Triệu Thụy đáp lại một tiếng rồi dập điện thoại.
Vừa mới bỏ di động vào túi, ba người bạn cùng phòng bắt đầu giở trò gào khóc.
“Lão đại, ngươi đúng điển hình của trọng sắc khinh bạn!”
“Đúng! Đúng! Vừa rồi còn nói đi ăn cơm với bọn ta, vậy mà vừa đảo mắt một cái là đã lật lọng rồi.”
“Tiểu Lan tỷ ra mặt làm phép gọi về! Dám kháng lệnh? Giết!”
Triệu Thụy bị làm cho tức cười, đẩy tay La Thành, nói: “Đi đi! Các ngươi chỉ biết làm loạn! Người ta là có việc tìm ta!”
“Hừ! Hai người các ngươi có thể có chuyện gì? Còn không phải là tình chàng ý thiếp, mật mật ngọt ngọt.”
La Thành mở miệng giễu cợt.
Chu Vĩ và Hàn Tinh chỉ lo thiên hạ không loạn đứng một bên phụ họa.
(*)
Triệu Thụ chẳng muốn dây dưa với bọn họ, liền cầm sách chạy xuống dưới lầu.
Mới ra khỏi dãy nhà học liền đã thấy Tôn Tiểu Lan ôm sách đứng cách đó không xa.
Trên người nàng mặc một cái áo lông màu hồng, bên dưới mặc quần jean màu xanh bó chặt cặp đùi thon dài thẳng tắp đẹp mê người, chân đi một đôi giầy trắng.
Nhìn qua thật vô cùng trẻ trung xinh đẹp.
Các nam sinh đi qua đều phải quay đầu nhìn lại vài lần.
Khi Triệu Thụy nhìn thấy Tôn Tiểu Lan thì nàng cũng nhìn thấy hắn liền kiễng chân, vẫy tay, trên mặt hiện ra nụ cười sáng lạn.
“Tiểu Thụy, ở chỗ này!”
Triệu Thụy xuyên qua dòng người, chạy đến bên cạnh nàng, cười hỏi:”Chị Tiểu Lan, giờ em đã xuống rồi, hãy cho em biết là có chuyện gì đi.”
Tôn Tiểu Lan gật đầu nhưng không trả lời trực tiếp mà hỏi: “Tiểu Thụy, thời gian này việc học tập của cậu có vất vả không?”
Triệu Thụy suy nghĩ một chút rồi đáp:”Vẫn còn tốt! Cũng không bận lắm, ít nhất thì cũng còn thời gian rảnh rỗi.”
Tôn Tiểu Lan vỗ tay cười nói: “Nếu vậy ngươi phải đi làm thêm thôi.
Cậu của chị mở quán bar, chị nghe nói ở đó đang thiếu người nên nếu cậu muốn chị sẽ gọi điện giới thiệu đến làm.
Cậu của chị rất tốt, lại là thân thích, chị nói với ông ấy khẳng định sẽ không đối xử xấu với cậu.
Ít nhất thì cũng tốt hơn nhiều so với người làm khác.
Cậu thấy thế nào?”
Nói xong liền nhìn Triệu Thụy không chớp mắt, chờ câu trả lời của hắn.
Triệu Thụy nhìn thấy khuôn mặt tươi cười như vậy của Tôn Tiểu Lan thì cảm giác như có lò lửa trong ngực, cả người nóng lên.
Mặc dù hắn cũng đã có hơn trăm triệu, không cần phải đi làm thêm để kiếm tiền nữa nhưng mà sự quan tâm giúp đỡ của Tôn Tiểu Lan cũng khiến nội tâm hắn cảm động.
“Chị Tiểu Lan, hiện tại em không thiếu tiền, cho nên tạm thời không cần đi làm thêm, đợi đến khi thiếu tiền sẽ đi cũng không muộn.”
Mặc dù cảm động nhưng Triệu Thụy vẫn từ chối khéo ý tốt của Tôn Tiểu Lan.
Đi làm phục vụ quán bar vừa mệt lại vừa không được bao nhiêu tiền, làm sao chịu nổi.
Tôn Tiểu Lan nghe vậy liền lắc đầu, làm ra vẻ già dặn nói:”Như vậy sao được? Cậu đó, Tiểu Thụy, không có thu nhập, chỉ một chút tiền gủi trong ngân hàng, miệng ăn núi lở, đợi đến lúc hết tiền mới đi kiếm sao? Các cụ đã nói, lười lười biếng biếng, mùa đông chịu đói! Cậu không thể lười biếng như vậy chứ! Sau trưa nay cậu đi theo chị tới quán bar, trước tiên gặp cậu của chị chào hỏi một phen, xem lúc nào thì đi làm.
Cứ quyết định như vậy đi.”
Triệu Thụy ngạc nhiên, muốn từ chối thì đã không còn cơ hội, Tôn Tiểu Lan chiếu cố cho hắn như thế, hắn làm sao có thể liên tục trái ý.
Hắn chỉ có thể cười khổ gật đầu, trong lòng tính toán sẽ đến quán bar đó làm vài ngày rồi kiếm cớ chuồn đi.
Chính sự bàn xong, hai người liền chuẩn bị đến phòng ăn ăn cơm.
Đúng lúc này đột nhiên lại vang lên một tiếng gọi từ sau lưng nàng.
Tôn Tiểu Lan và Triệu Thụy nhìn về phía tiếng gọi thì thấy một thanh niên người toàn hàng hiệu, lòe loẹt đỏm dáng, vừa lớn tiếng hô: “Tiểu Lan” vừa bước nhanh tới.
“Tra Nãi Văn!”
Trên mặt Tôn Tiểu Lan lộ rõ vẻ chán ghét, kéo tay Triệu Thụy, nói: “Không cần để ý đến hắn, chúng ta đi.”
Mới đi được hai bước thì Tra Nãi Văn đã đứng chắn trước mặt.
“Tiểu Lan, anh vừa mới gọi em đó!” Tra Nãi Văn cười nói, tròng mắt đảo qua đảo lại trên mặt Tôn Tiểu Lan.
“Xin lỗi, tôi không nghe thấy.”
Tôn Tiểu Lan trả lời rất lãnh đạm, tính tình nàng vốn tương đối dịu dàng, rất ít khi làm ai mất mặt, bộ dạng “cự người ngàn dặm” này có thể nói là cực kì hiếm thấy.
Nói vậy cũng đủ biết nàng ghét Tra Nãi Văn đến mức nào.
Nhưng Tra Nãi Văn tựa như không nhận ra sự phản cảm của Tôn Tiểu Lan, vẫn tươi cười nói: “Không sao, lúc nãy không nghe, bây giờ đã nghe rồi.
Đúng rồi, Tiểu Lan, sao mấy ngày nay không nghe điện thoại của anh? Anh đã gọi cho em rất nhiều.”
“Không muốn nghe.” Tôn Tiểu Lan chẳng thèm giữ ý, ngắn gọn bày tỏ thái độ của mình.
Cơ mặt Tra Nãi Văn co rút lại, hiển nhiên là sự cự tuyệt của Tôn Tiểu Lan làm hắn cảm thấy mất mặt, lửa giận trong lòng tăng vọt.
Hắn là Tra gia nhị thiếu gia, sao có thể chịu sự đối đãi này.
Tuy nhiên thái độ này của Tôn Tiểu Lan càng khơi dậy ý muốn chinh phục của hắn,