Khi nhận được tin báo từ cảnh sát về việc xảy ra ở hộp đêm Đường Đô thì tộc trưởng Tra Trung Hoành của Tra thị gia tộc và con trưởng của mình - Tra Nãi Vũ - đang ở phòng làm việc công ty thảo luận chuyện liên quan đến thu mua một mỏ quặng lớn ở Đồng Xuyên.
Hiện tại chính là lúc năng lượng thiếu hụt, nếu như có thể mua được một mỏ quặng lớn thì kim tiền quả thực chỉ việc ào ào lăn đến.
"Mỏ quặng bên Đồng Xuyên kia xử lý ra sao rồi?"
Tra Trung Hoành tựa trên ghế salon, tùy tiện hỏi một câu.
Tuy đã bước qua tuổi sáu mươi nhưng hắn trông vẫn còn tràn ngập tinh lực, hai hàng chân mày rậm tỏa ra cỗ uy nghiêm vô hình của kẻ nhiều năm ở trên cao.
"Chủ của nhà quặng mỏ đó có vẻ như không nguyện ý đem nó chuyển nhượng cho chúng ta lắm.
Cha cũng biết, bây giờ ai mà có một cái mỏ quặng đó giống như là có một cái cây hái ra tiền, không ai nỡ đem nó bán đi được."
Tra Nãi Vũ ngồi ở bên phải salon, một bên trả lời câu hỏi, một bên quan sát thần tình của cha.
Mặc dù là cha con nhưng y vẫn rất cẩn thận bảo trì khoảng cách.
"Chúng ta bỏ giá cao gom cổ phần cũng không được sao? Chỉ cần có thể gom đủ cổ phần, sau này có thể từ từ nuốt lấy."
"Cũng không được, cái tên chủ mỏ quặng hình như đối với chúng ta có chút đề phòng, tựa hồ nghe nói qua thanh danh chúng ta vậy.
Hắn tại Hắc Bạch lưỡng đạo đều có chút thực lực, nghe nói hồi trước cũng từ Hắc đạo đi lên, thủ hạ có mấy trăm tên, trong tay còn có súng ống cho nên không chịu đáp ứng điều kiện của chúng ta."
Tra Trung Hoành nhìn con lớn của mình một cái, nhàn nhạt hỏi một câu: "Vậy con tính xử lý thế nào?"
Tra Nãi Vũ suy nghĩ một chút, cẩn thận hồi đáp: "Cảnh cáo thì mình cũng đã làm rồi, nhưng mà hắn như là không thấy vậy.
Do đó, tiếp theo con cho là phải đem hắn xử lý, giết gà dọa khỉ.
Dù sao di sản của hắn cũng để lại cho người nhà, chúng ta từ trên tay người nhà hắn mua lại không chừng còn dễ dàng hơn.
Nếu là người nhà của hắn cũng không hợp tác, thì cứ xử lý như hắn.
Như vậy là xong, đến khi nào có người chịu chuyển nhượng mới thôi."
Tra Trung Hoành trên mặt lộ ra một tia mỉm cười, gật gật đầu: "Cứ làm theo như con nói đi.
Nãi Vũ, con làm việc rất chững chạc, cha rất yên tâm."
Nói đến đây, hắn tựa hồ nghĩ tới chuyện gì, mặt lộ một vẻ bực bội không như ý: "Cái thằng Nãi Văn mất dạy.
Từ sáng đến tối chỉ biết ăn chơi lêu lỏng, trêu hoa ghẹo nguyệt, nếu có một nửa năng lực của con cũng tốt rồi."
Tra Nãi Vũ bụng nói: ‘phá gia mới tốt, vậy đối với mình không tạo được uy hiếp gì’.
Nhưng bên ngoài là cả mặt tươi cười: "Nãi Văn còn nhỏ, chơi thêm một thời gian, đợi tuổi lớn lên cũng từ từ hiểu chuyện mà."
Hai người đang nói chuyện thì tiếng đập cửa vang dồn dập.
Thư ký vội bước vô.
"Chuyện gì? Chẳng phải nói với ngươi rồi sao? Chúng ta đang nói chuyện, không có đại sự không được quấy rầy." Tra Trung Hoành liếc nhìn thư ký một cái, đôi chân mày dữ tợn hơi hơi cau lại.
Thư ký có chút sợ hãi rụt mình lại, nhỏ giọng nói: "Thưa Tra tổng giám đốc, là tổng phụ trách (tổng kinh lý) Tra Viễn của hộp đêm Đường Đô, tự mình tới đây nói là có đại sự phải bẩm báo."
"Đại sự ? Đại sự gì ? Gọi hắn vô đây." Tra Trung Hoành dặn một câu.
Thư ký liền gật gật đầu, vội quay ra, đem Tra Viễn kêu vào.
Tra Viễn năm nay bốn mươi tuổi, quản lý kinh doanh của Đường Đô cũng đã có mấy năm, là người khôn khéo tinh tế.
Cho đến nay y ở vị trí tổng phụ trách này đều tính là thuận buồm xuôi gió, thật không ngờ đến ngày hôm nay con thứ Tra Nãi Văn của gia tộc họ Tra bị giết ngay tại hộp đêm Đường Đô mà y phụ trách!
Y quả thực có cảm giác như trời đang sụp xuống vậy.
Vì y bảo vệ không chu toàn nên khó mà chối bỏ trách nhiệm.
Lấy tính cách của tộc trưởng Tra Trung Hoành tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua cho y như vậy!
Y hiện tại đã hoàn toàn chẳng quản tới chuyện giữ được địa vị và quyền thế, y chỉ hy vọng tự mình có thể bảo trụ một cái tánh mạng thì cũng coi là may mắn lắm rồi.
Tra Viễn bất an thấp thỏm bước vào phòng làm việc của Tra Trung Hoành mồ hôi đổ như mưa, y không biết sau khi báo cáo bản thân sẽ bị xử trí theo kiểu gì.
"Ngươi nói có đại sự muốn bẩm báo? Là chuyện gì?" Tra Trung Hoành quét mắt một cái nhìn y, trong giọng điệu bình ổn lộ ra uy nghiêm.
Tra Viễn mặt trắng bệch, lập cập nói: "Nhị thiếu gia ở Đường Đô bị tập kích, vệ sĩ đi theo toàn bộ bị giết, ngay cả bản thân Nhị thiếu cũng...!cũng...!bị người ta giết chết!"
"Cái gì! Nãi Văn bị người ta giết rồi!"
Tra Trung Hoành và Tra Nãi Vũ nghe đến cái tin tức này không khỏi đồng thời sắc mặt đại biến, kinh hô một tiếng, từ trên salon đều bật người đứng dậy!
Bọn họ quả thực không dám tin vào lỗ tai mình, Tra Nãi Văn vậy mà bị người ta giết rồi!
Điều này sao có thể? Chuyện này sao lại có thể được?!
Tra Nãi Văn chính là con thứ của gia tộc Tra thị Đông An, với quyền thế địa vị họ Tra mà có người dám động thủ với hắn! Không những thế còn dám đối với hắn xuống tay!
Đó đúng là tuyên chiến với cả gia tộc họ Tra!
"Bên người Nãi Văn có nhiều vệ sĩ, với lại thủ hạ ngươi còn có nhiều người phụ trách công việc bảo an như vậy hắn sao có thể bị người giết chết! Ngươi có chắc chắn không?"
Tra Trung Hoành mặt xanh đét lại trừng mắt nhìn Tra Viễn, hung quang trong mắt bắn ra bốn phía, đây mới là bản sắc kiêu hùng của hắn.
Tra Viễn bị ánh mắt này nhìn tới mồ hôi lạnh trên lưng thấm ướt như mưa, y có cảm giác trái tim của mình đều sắp từ trong cổ họng thót ra rồi vậy.
Y rất rõ ràng nếu như mà không trả lời ổn thỏa chỉ sợ cả người sẽ bị rơi từ hơn ba mươi tầng lầu này xuống.
Miễn cưỡng trấn định tâm thần một cái, y dùng sức gật gật đầu: "Dạ...!dạ phải, tổng giám đốc, tôi chắc chắn tôi tận mắt trông thấy.
Với lại cảnh sát địa phương đã bắt tay điều tra, còn hỏi ngài là có muốn đi xác nhận thi thể một chút hay không."
Phòng làm việc rộng lớn bao phủ bởi một mảnh chết chóc, không người nào dám nói chuyện.
Cho dù là những tên vệ sĩ giết người không chớp mắt đứng lặng im ở bốn góc phòng làm việc lúc này cũng không kiềm được ngưng cả hô hấp.
Tra Trung Hoành trên công việc làm ăn và gia tộc coi trọng trưởng tử, nhưng mà về mặt cảm tình lại là thiên hướng con kế Tra Nãi Văn, đây là bí mật công khai trong Tra gia tộc.
Vậy mà Tra Nãi Văn đột nhiên bị giết, chuyện này đối với Tra Trung Hoành mà nói không thể nghi ngờ là một cái kích động thật lớn, cũng là một loại gây kích động cực kỳ mãnh liệt.
Ai nấy đều biết, hiện tại Tra Trung Hoành giống như là một thùng thuốc súng sắp bùng nổ, không ai dám lên tiếng vào lúc này.
Chỉ e có chút bất cẩn, lỡ mà xui xẻo hứng chịu cơn giận