"Sao anh lại dẫn em đi hẻm nhỏ? Đáng sợ quá!"
"Là em nói (1) có tập mới, nên em muốn nhanh về nhà xem. Đi đường này gần nhất rồi."
"Nhưng em thấy nó u ám thế nào ấy, không phải anh cố ý chứ?"
Mặc dù cô gái cảm thấy bạn trai mình có âm mưu, nhưng bị kẹt trong con đường đen thui quá khủng khiếp này, nên dù trách mắng cũng ôm chặt cánh tay bạn trai. Cô chỉ mong nhanh chóng ra khỏi con hẻm, chỉ có ánh sáng mờ mờ từ vài cây đèn đường nhỏ. Bạn trai thấy người yêu thân mật rất đắc ý, quả nhiên có bạn gái thì nên hẹn hò xem phim kinh dị, hoặc dẫn vào mấy chỗ âm u đáng sợ sẽ gia tăng tình cảm.
Toàn bộ con hẻm, ngoài những ánh đèn vừa sáng vừa tối kia, thì không thấy bóng người nào cả. Không gian yên tĩnh, tiếng bước chân càng thêm rõ ràng, không khí càng thêm đáng sợ. Giống như có thứ gì đó đang đi sau lưng mình, muốn quay đầu nhìn nhưng lại không dám. Nghe nói buổi tối đi trên đường, nếu phía sau có người gọi, tuyệt đối không được quay đầu lại. Nếu không, "khu quỷ đăng"(2) trên vai sẽ tắt, thì lúc đó ma quỷ có thể giết chết bạn.
"Meo ~~"
"Á á ~~"
Một con mèo hoang ở đâu nhảy ra, làm cô gái giật mình hét lớn, nhào vào lòng bạn trai. Làm bạn trai sung sướng cười ha hả.
"Chỉ là con mèo thôi mà, em nhát gan quá đi! Ha ha ~~" - Bạn trai cười ha hả, phản ứng của bạn gái khi sợ hãi thật đáng yêu.
"Anh còn cười, anh cố ý đi đường này dọa em sợ phải không?" - Cô gái tức giận đánh bạn trai vài cái. Cảm giác mông bị sờ soạng, cho rằng bạn trai đang lợi dụng mình nên càng tức giận: "Em đang giận mà anh còn làm thế à?"
"Được rồi, được rồi, anh không cười nữa. Em đừng giận nữa." - Bạn trai dỗ dành người yêu.
"Không phải em nói chuyện đó, em đang nói.....anh sờ...mô..mông em."
Bạn trai nhìn cô gái, nét mặt vô tội, giơ hai tay: "Tay anh chỉ đặt ở eo em, sao có thể sờ mông em được?"
"Nơi này không có ai, không phải anh chẳng lẽ ma!" - Bởi vì quá giận, nên cô gái nói rất mạnh miệng.
Ban ngày không nhắc người, ban đêm đừng gọi quỷ.
"Buổi tối em đừng nói lung tung, anh chỉ cố ý ôm eo em một chút thôi. Được rồi, em đừng giận nữa, không phải muốn về nhà để xem phim sao?" - Bạn gái cúi đầu, vuốt tóc người yêu dỗ dành.
"Em cũng không muốn cãi nhau với anh, em muốn nhanh về nhà." - Cô gái tức giận bỏ đi trước, bạn trai cũng hết cách đành bước theo sau.
Con hẻm nhỏ lại trở nên yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân của hai người, bộp bộp bộp.....
"A Thành, nếu anh còn làm vậy nữa em sẽ giận thật đấy." - Đi được một lúc thì cô gái lại phát cáu,dừng lại trừng mắt nhìn bạn trai
"Em lại làm sao vậy?" - Người yêu lại bất ngờ nổi giận, bạn trai cũng bực theo.
"Anh sờ lưng em làm gì?"
"Tay của anh bị em kéo, anh làm sao sờ lưng em được? Tay anh đâu có dài tới mức đó."
Bạn trai thấy thần kinh của người yêu hơi có vấn đề, cũng bắt đầu lo lắng. Hai người đứng nhìn nhau, cô gái nghe bạn trai nói xong cũng suy nghĩ một chút, thấy có gì đó rất lạ. Hai người đang nắm tay nhau, bạn trai không thể nào sờ lưng của cô được. Vậy...nơi này ngoài hai người họ ra, thì còn có ai nữa?
"A Thành, lại có người....sờ...sờ lưng....em nữa nè." - Giọng nói cô gái bắt đầu nghẹn ngào, trong mắt bắt đầu ngấn lệ. Lúc này, cô đang đứng đối diện với bạn trai, vậy thì ai sờ lưng cô? Đây là chuyện gì?
Bạn trai cũng bị người yêu hù, nghe cô ấy nói cũng sởn gai ốc. Bởi vì, hắn không nhìn thấy ai sau lưng người yêu cả.
"Em đừng nói nữa, sau lưng em đâu có ai." - Bạn trai không tin mấy chuyện quỷ thần, có thể người yêu quá sợ hãi nên bắt đầu có ảo giác.
"Chúng ta đi nhanh chút." - Bạn trai kéo tay người yêu đi tiếp. Cái hẻm nhỏ này thật sự quái dị, người ta thường nói chỉ là tự mình dọa mình.
Cô gái cũng hi vọng đấy chỉ là ảo giác, nhưng hai người nắm tay nhau càng đi về phía trước, thì phía sau tiếng bước chân càng lúc càng gần. Trong mắt họ, ngoài cái bóng họ in trên đường còn có thêm một cái bóng nữa. Mà, cái bóng ấy càng lúc càng dài, sắp tới gần họ.
Bạn trai cảm thấy như ai đó có âm mưu theo dõi muốn quấy rối họ, là thanh niên cứng nên phải đứng ra bảo vệ người yêu, đó mới chính là đạo lý. Bạn trai bạo dạn quay đầu lại hét to: "Là ai đang ở phía sau?"
Nhưng, khi hắn quay đầu lại không thấy ai cả, vẫn là một vùng tăm tối không thấy rõ thứ gì.
Cô gái kéo ống tay áo bạn trai, gần như sắp khóc: "A Thành, cái bóng...nó...nó vẫn còn in trên...đường kìa."
Bạn trai cúi đầu nhìn, trên mặt đường vẫn có ba cái bóng, hắn cũng bắt đầu hoảng sợ. Cảm giác như xung quanh có một thứ gì đó rất kinh khủng bao trùm.
"Chạy mau!" - Bạn trai kéo tay người yêu chạy thẳng về phía trước. Chỉ cần ra khỏi con hẻm này là đến nhà, lúc đó sẽ không có chuyện gì nữa.
Cô gái đã bậc khóc vì sợ hãi, bọn họ đang đụng phải "thứ" gì vậy? Cô hoàn toàn không dám nghĩ nữa, chỉ mong nhanh chóng về nhà.
Nhưng cái bóng trên mặt đường cũng bắt đầu chạy theo bọn họ, tiếp theo nó vươn hai cánh tay, túm chặt cổ chân hai người, họ bị ngã. Hai người ngã xuống đất, muốn đứng dậy chạy tiếp, thì bị cái bóng đó liền túm chặt cổ họng họ. Trong hẻm nhỏ vang lên vài tiếng thét, rồi cả hai bị từ từ bị kéo vào trong bóng tối.
[Quán bar]
"Chết tiệt!" - Trọng Dạ mệt mỏi nằm nhoài trên quầy bar, trên tay cầm một chai rượu, tâm trạng hỏng bét.
"Sao ngươi không lo kiếm điểm, lại chạy đến chỗ ta mượn rượu giải sầu. Pháp lực còn lại bao nhiêu?" - Nguyệt cười, gác hai lên quầy bar, nhìn Trọng Dạ đang buồn rầu. Nhìn hắn chẳng có vẻ lo lắng cho bạn bè gì cả.
Với sự xem thường của Nguyệt, Trọng Dạ giơ ngón tay giữa(3). Trên đầu ngón tay còn bắn ra một ít lửa, Nguyệt lập tức nín cười, đứng thẳng.
"Thì ra, ngươi chỉ còn lại chút xíu pháp lực vậy thôi á! Ha ha ~~~, ta thật muốn nói cho người khác biết."
"Ngươi muốn chết à! Dám tiết lộ thông tin với mấy tên thần tiên đang muốn chỉnh ta, thì ta liền tuyệt giao với ngươi. Dù sao, vẫn còn đủ lửa để châm thuốc đó!" - Trọng Dạ