"Đào Tuyết Ương giới thiệu việc gì thế này? Bắt một đại tiểu thư làm phục vụ cho quán càfe sao?" - Trọng Dạ vẫn ngồi trên xe moto, chỉ chỉ cái quán cafe theo phong cách Châu Âu rất tráng lệ.
Đại tiểu thư cho dù chán tới mức muốm tìm việc, thì cũng không thể chọn cái công việc mệt chết người này. Hơn nữa, điều nên suy nghĩ ở đây, là A Tư Lam có bưng được cafe hay không?
"Không phải, tiểu Đào không phải kêu em làm người phục vụ, mà là học pha cafe. Thật thú vị." - A Tư Lam vội vàng giải thích giúp bạn mình. Nàng không hiểu nỗi, Trọng Dạ cứ như có thâm thù đại hận với hai người họ.
"Cô xác định không có vấn đề sao?" - Dựa theo những việc A Tư Lam làm, tắm nước sôi, cướp quần áo, đánh được đàn ông, mấy chuyện này đâu phải hành vi bình thường. Trọng Dạ rất lo lắng, ừ! nàng lo lắng cho cái quán cafe này.
"Em thích ứng rất nhanh, chị yên tâm." - Nụ cười của A Tư Lam thật giống thiên sứ. Trọng Dạ nghi ngờ có phải trí nhớ của nàng bị sai chỗ nào không, đó là những chuyện người con gái thuần khiết này đã làm sao?
Trọng Dạ cảm thấy mình tiêu hao quá nhiều tâm tư, nàng đâu phải mẹ của A Tư Lam, lo nhiều thế làm gì?
Trọng Dạ xuống xe đi vào trong quán, một cô bé khoảng bảy tám tuổi mở cửa cho hai người.
"Hai người chính là người bạn mà tiểu Đào đã nói?" - Rõ ràng là một đứa bé, nhưng nói chuyện rất trưởng thành.
"Là tiểu Đào nói chị đến đây để học pha cafe. Xin chào, chị tên A Tư Lam."
"Tiểu Đào là bạn thân của tôi, nếu là bạn của chị ấy thì tôi sẽ hết sức chiếu cố cô. Đi theo tôi."
Vi Vi dẫn đường A Tư Lam vào phòng cafe, thật ra trong lòng cô bé vẫn còn thấy có lỗi với Đào Tuyết Ương. Năm đó, vì muốn trở thành người lớn, mà cô bé đã hút máu của Đào Tuyết Ương, hại chị ấy phải mất mạng. Thế mà, cái người tốt bụng kia không trách cô bé, còn ngăn cản người khác giết cô bé, Vi Vi nợ Đào Tuyết Ương rất nhiều. Cho nên, khi Đào Tuyết Ương nói muốn đưa bạn đến học hỏi, thì Vi Vi sẽ rất nhiệt tình chăm sóc.
Trọng Dạ nhìn A Tư Lam theo Vi Vi đi vào trong, chuẩn bị rời đi. Vừa bước ra cửa, nàng nhìn thấy một người phụ nữ ngồi trong góc của quán. Trọng Dạ thấy người đó rất quen, người đó còn che mặt mình lại.
[Vãi! Đã nhìn thấy rồi còn che cái gì mà che. Mẹ có bản lĩnh ẩn thân, sao không có bản lĩnh để con nhìn.]
Trọng Dạ thấy mặt mình như muốn nứt ra, bỏ qua chuyện muốn rời khỏi quán, nàng liền đi thẳng đến chỗ đối diện người phụ nữ ngồi xuống.
"Khỏi che, con nhận ra mẹ mà." - Trọng Dạ đẩy cái tay người phụ nữ đang che mặt ra.
Người phụ nữ tuyệt đẹp, đẹp đến nỗi không có từ nào để hình dung, luôn cảm thấy bà không giống người phàm. Rõ ràng tuổi còn rất trẻ, lại có cái khí chất mẫu nghi thiên hạ, quá mâu thuẩn. Chỉ cần bà nhếch nhẹ miệng cười, cũng đủ chói lóa vạn dặm.
"Đây không phải là tiểu Dạ sao? Thật tốt, lại được gặp con ở đây." - Người phụ nữ gọi tên Trọng Dạ rất tự nhiên, giống như không có ý định trốn tránh.
"Ở trước mặt con không cần giả bộ hiền lương thục đức, mẹ nuôi à!" - Trọng Dạ không biết nói gì, chỉ trợn tròn mắt. Nữ thần Nữ Oa nương nương chí cao vô thượng, là người chế tạo ra loài người, thế mà lại chạy vào quán cafe Vamprie. Đúng là rất đặc biệt nhỉ!
"Con cứ vờ như không nhìn thấy mẹ là được rồi, tại sao cứ nhất định muốn vạch trần mẹ." - Sắc mặt Nữ Oa lập tức thay đổi, cắn răng nghiến lợi nhéo mặt Trọng Dạ.
Trọng Dạ bị Nữ Oa nhéo kêu la thảm thiết, nàng dùng sức kéo tay Nữ Oa đang giày vò mặt mình ra. Nữ Oa nương nương khi ngồi im, ta sẽ nhìn thấy một người "mẹ" vô cùng dịu dàng, thật ra tính cách vô cùng tồi tệ.
"Con không quan tâm tại sao mẹ lại ở đây, thế nhưng mẹ biết con đang đi thi mà. Mẹ có thể giúp con chút xíu được không? Con không muốn ở nhân giới nữa, quả thực muốn khóc rồi! Mẹ nuôi à ~~~" - Trọng Dạ ngay lập tức phát huy tinh thần "bất chấp tương lai ra sao". Vì muốn trở về Thiên giới, đại trượng phu co được thì dãn được.
"Trọng Dạ đại thần, ngài làm vậy là không được." - Nghe thế Nhược Nhược liền nhảy ra ngăn cản.
"Câm ngay!"
Trọng Dạ bực mình trừng giám thị đang vì trức trách, cố gắng hết sức mình kia. Nữ Oa đại nhân không nói gì, thuận tay làm Nhược Nhược tạm thời bất động. Hai mẹ con có thể thoải mái nói chuyện rồi.
"Con lúc bình thường gây sự mẹ còn chưa tính, nhưng đó chỉ là việc nhỏ mẹ có thể giúp con giải quyết. Thế nhưng, Thiên giới cũng có Thiên quy, mẹ không thể giúp con. Tính con vẫn cứ như vậy, nếu lúc trước chịu đi thi thì bây giờ đâu bị đám người đó hại." - Nữ Oa nói gì cũng là bề trên, huống chi bà còn là Đại Địa Chi Mẫu(1).
"Mẹ cũng cảm thấy bọn họ chơi xỏ con phải không? Xem ra, chuyện con về trời khó khăn rồi, thôi thì cứ thẳng thắn giáng con xuống làm con người đi. Tại sao cứ phải vòng vo như vậy làm gì?" - Trọng Dạ rất khó chịu, nàng ghét nhất vòng vo, thần thần bí bí chả hiểu nổi.
"Con phải nhớ cho kỹ, từ lúc sinh ra cho đến bây giờ con vĩnh viễn là một vị thần. Người khác phải bỏ ra mấy năm mới đắc đạo thành tiên, con vừa sinh ra đã là thần. Cho dù, ngày nào đó con không còn pháp lực, cũng không có nghĩa là con giống con người. Mẹ không thể giúp con gian lận, nhưng đường tắt để về được Thiên giới có rất nhiều. Không phải bây giờ trước mắt con có một chuyện cần phải giải quyết sao?"
"Cái bóng quỷ đó! Phiền phức đến mức đó à, đã hạ phàm còn phải làm thiên sư."
"Tạm thời mẹ chỉ có thể nói thế thôi. Tiếp theo, hãy tự con cố gắng."
Trọng Dạ cau mày nhìn Nữ Oa, nói cũng như không. Nhưng mà nàng cũng không thích ngồi đây