Sau khi Trọng Dạ lập một cái trang web, về sau làm việc tốt cũng không cần lê la trên phố. Nàng không cần đi đâu, chỉ cần quẹt lên quẹt xuống, xem người ta ném hàng đống chuyện lên web. Thế mà kết quả vẫn là, ba bước thẳng hai bước lùi, chẳng có tiến bộ chút nào. Ngày đại thần về Thiên giới vẫn còn xa vời vợi.
Nhưng mà, có làm dù sao cũng hơn ở không, từng bước nhỏ thì cũng là một bước thôi.
Trọng Dạ đang đậu xe gần lan can vỉa hè, một người bà lão cũng có tuổi đi ngang trước mặt nàng. Đột nhiên bà té xuống đất, rồi thét lên.
Đại thần chúng ta đang nhìn thấy cảnh gì đây? Không phải nàng đụng bà lão té chổng vó đâu đấy? Là một thanh niên chính trực, lúc này nên lấy điện thoại ra.
Trọng Dạ móc điện thoại ra, mở chế độ chụp hình, một tấm hình. Tiếp theo là đăng lên blog: tiện tay cứu một bà lão bị trượt chân, oh yeah!
Này, điện thoại di động không phải dùng như vậy đâu!
Bà lão thấy Trọng Dạ không có ý đỡ mình, thẳng thắn xoay một vòng, lăn tới gần chân nàng, dự định lôi kéo nàng không tha. Nhưng mà, Trọng Dạ thân thủ nhanh nhẹn, tránh được, sau đó đi thẳng. Khốn nạn, lúc nãy là nàng bị mù sao? Rõ ràng là té mà còn có thể làm thế được à, có đồ ngu mới đỡ bà! Đại thần nghĩ rằng blog dùng để chơi sao?
"Bà không sao chứ?"
Đệt! Thật có người ngốc à?
Trọng Dạ vừa đi được hai bước, đã nghe phía sau có người đỡ bà lão làm bộ té đứng lên. Thời đại này người hiền lành cũng nhiều nhỉ, thà bị lừa cũng phải đỡ người ta lên sao? Mà....giọng nói này sao quen quen thế?
Trọng Dạ quay đầu lại, quả nhiên chính là cô bạn cùng nhà A Tư Lam. Mái tóc dài vì vụ Thực Phát Quỷ lần trước đã hi sinh, bây giờ đã biến thành mái tóc ngắn ngang vai, đuôi tóc còn hơi uốn vào trong, không làm cô ấy già đi, mà lại rất đáng yêu.
Bà lão giả vờ ngã chổng vó cũng không vội đứng lên, nhìn thấy A Tư Lam đưa tay ra đỡ, thì bà chộp lấy, nắm chặt rồi hét lên: "Bớ người ta, cô ấy đụng người còn muốn bỏ chạy." - A Tư Lam không hiểu chuyện gì, nàng chỉ muốn đến đỡ bà, sao lại nói nàng bỏ chạy?
Trọng Dạ nhanh chóng quay lại, kéo A Tư Lam chạy. Ai ngờ bà lão bất khuất, ngoan cường ôm chặt lấy chân A Tư Lam, đúng là vì tiền mà mặt mũi cũng không cần. Nếu thế thì, mọi người cứ thẳng thắn không thèm đếm xỉa nhau vậy. Trọng Dạ cũng nằm xuống ăn vạ trên đất, đập mạnh đầu xuống, lập tức máu chảy lênh láng. A Tư Lam cũng hoảng sợ.
"Trọng Dạ, chị làm sao vậy? Trọng Dạ chị tỉnh lại, chị chảy nhiều máu quá."
Bà lão vừa nhìn thấy án mạng xảy ra, lập tức chân không còn bị đau, đứng lên co giò chạy.
Khi A Tư Lam vừa định gọi điện thoại kêu xe cấp cứu, thì Trọng Dạ mở mắt, ngồi dậy. Nàng không có chuyện gì, chỉ là máu me đầy đầu thôi.
"Chị chảy nhiều máu thế này có sao không? Hay chúng ta lập tức tới bệnh viện đi." - A Tư Lam thấy Trọng Dạ máu me bê bét, lo lắng lấy khăn giấy ra.
"Đây chỉ là huyết tương(1) thôi, không phải máu thật. Bà lão lúc này là cố ý té ngã, để gạt tiền. Lần sau mà gặp chuyện như thế, cứ thẳng thắn gọi xe cứu thương là được rồi."
Trọng Dạ cầm lấy khăn giấy A Tư Lam đưa lau vết máu trên mặt, sau đó lia ánh mắt khắp bốn phía. Nàng là một đại thần, lại chơi giả chết với con người, đúng là mất mặt. Hi vọng đừng có đứa thần tiên nào đi ngang đây.
Nhìn thấy cảnh này, bạn học Kim Hâm cũng muốn giả chết ngay lập tức. Hắn không phải cố ý nhìn thấy, cầu xin đại thần đừng có giết người diệt khẩu. Sau khi nhìn thấy ánh mắt hung ác của Trọng Dạ, Kim Hâm khóc lóc bỏ chạy.
"Tại sao chị lại mang huyết tương trong người?" - A Tư Lam vẫn nghi ngờ trên mặt Trọng Dạ là máu thật.
"Tại sao cô không nghe điểm chính vậy?" - Trọng Dạ dở khóc dở cười: "Mang theo huyết tương đề phòng kẻ xấu."
"Phải rồi, chị nói muốn nhờ em giúp đỡ, mà em phải giúp cái gì?" - A Tư Lam nhớ tới chuyện chính. Trọng Dạ gọi điện thoại cho nàng, nói rằng có chuyện cần giúp đỡ. Hình như liên quan đến công việc gì đó trên web, nên nàng xin Vi Vi tan ca sớm để đến đây.
Trọng Dạ được A Tư Lam nhắc nên sực tỉnh, chút nữa là quên chính sự rồi. Nàng kéo A Tư Lam lên xe, dọc đường nói chuyện sau.
Lần này Trọng Dạ nhận nhiệm vụ rất kì quái, là giả vờ làm người yêu của một cô gái, giúp cô ấy đuổi người đàn ông cứ quấn chặt không buông. Tất nhiên phải tìm Trọng Dạ, vì nàng là nữ, chỉ cần ở trước mặt tên đó làm bộ níu kéo là được, nên Trọng Dạ chấp nhận. Dù sao cũng là lần đầu giải quyết chuyện tình cảm, nên Trọng Dạ không chắc là làm được. Nhược Nhược cũng cực lực nhắc nhở Trọng Dạ, chỉ cần an phận giúp người ta diễn xong, có thể đuổi được tên bám như đĩa kia, tuyệt đối không được ra tay.
"Cho nên, chút nữa nếu có chuyện gì đó xảy ra. Ví dụ như cô thấy tôi sắp đánh người, thì nhất định phải đến kéo tôi lại. Hoặc nhìn vẻ mặt tôi thấy lạ, thì cô chạy đến báo 'nhà chúng ta cháy rồi', lập tức kéo tôi chạy đi."
"Nhà chúng ta cháy rồi sao?"
"Đồ giả thôi, chỉ nhờ cô nói dối để tôi chuồn êm thôi. Nếu không, cô ấy lên website bình luận lung tung thì chết tôi."
"À!"
Trọng Dạ rất lo lắng khi dựa vào A Tư Lam, nhưng còn đỡ hơn là đi tìm Sư Quả, càng làm càng hỏng.
Trọng Dạ chở A Tư Lam đến một nhà hàng, đây là điểm hẹn. Sau khi vào trong, A Tư Lam sẽ ngồi ở bàn gần đó quan sát tình hình, rồi tùy cơ ứng biến.
Hai người vào nhà hàng cùng lúc, rồi lập tức tách ra. Trọng Dạ vừa bước vào, thì có một người nhào vào trong lòng, cũng may trước khi làm nhiệm vụ, nàng đã xem qua vài cái video để đóng giả làm người yêu. Nếu không, chắc người đó đã bị Trọng Dạ ném đi rồi.
"Chị yêu~~! Tại sao giờ chị mới tới." - Anna hai tay ôm lấy cổ Trọng Dạ, hờn dỗi.
Trọng Dạ cũng biết đây không phải là diễn tập, ráng nhịn nổi da dà, trả lời: "Xin lỗi, để em chờ lâu rồi. Tý nữa chị mời em ăn ngon nhé."
Anna kéo Trọng Dạ ngồi cùng một bên, hai tay