"Tại sao xử lý cái đống rác này, lại phải gọi tổ điều tra đặc biệt của chúng ta?" - Linh Nhiên mang mặt nạ phòng độc, nếu không chắc sẽ bị thúi đến hộc máu. Đàn chị Dương Tử Hi mặt vẫn bình tĩnh như xưa, cũng không bịt mũi.
"Bởi vì đống rác này từ trên trời rơi xuống, cho nên nó là sự kiện linh dị. Nhưng hiện tại chưa thấy có thương vong." - Dương Tử Hi vẫn như bình thường giải thích, nhưng trong lòng có rất nhiều nghi vấn.
Dương Tử Hi làm cảnh sát nhiều năm, sóng gió gì cũng đã trải qua, chuyện ma quỷ giết người cũng làm qua. Sau khi quen biết Sư Âm và Đào Tuyết Ương, sự tình càng làm càng lớn. Vì cứu thế, anh trai của nàng xém bỏ mạng, theo lý thuyết, những chuyện xảy ra gần đây không đáng để ý. Nhưng dựa trên vừa là cảnh sát vừa là thiên sư, trực giác nói cho nàng biết, những việc này đều có liên quan đến nhau. Vụ án lần này không giống như mấy vụ giết người, xé xác lần trước, không có người chết, mà làm người ta ghét.
"Nơi này không có vấn đề gì, gọi người đem đống rác này đi. Chở tập trung lại một chỗ, rồi báo cho tôi biết, tôi tự mình xử lý." - Dương Tử Hi nói với người cảnh sát bên cạnh rồi rời đi, Linh Nhiên cũng đi theo. Nếu Linh Nhiên còn đứng đây, dám một tuần nhịn đói không nuốt nổi cơm.
Những đống rác này không phải là rác thường, không phải chỉ đốt bỏ là xong. Cho nên, Dương Tử Hi muốn tập trung nó lại, dùng đạo thuật để tiêu hủy. Nhưng số lượng lớn như vậy, muốn tiêu hủy hết phải tốn rất nhiều linh lực.
Và, sự thật cũng chứng minh, tạo rác so với giết người khiến người ta ghét hơn. Sư Âm nghiêm trọng thông báo Đào Tuyết Ương không thể nhúng tay vào việc này, dù sao cái con quỷ ở dơ kia đụng đến Trọng Dạ trước, nên Sư Âm cũng không nhúng tay vào. Và hôm nay vẫn trước sau như một, đại thần tiếp tục "làm việc tốt" đi.
"Điểm số của ngươi được tăng thêm nhỉ, nó hiện trên đầu ngươi kìa." - Thố Nhi Thần, Nguyệt cười với bạn già đang rót rược trước mặt. Nói thật, Trọng Dạ ở trần gian lâu, cũng từ từ giống con người rồi.
Trọng Dạ giơ tay xua đi điểm số hiện trên đầu nàng, tàn nhẫn trừng Nhược Nhược vô tội bay bên cạnh. Đừng có rãnh mà để điểm số trên đầu nàng, đủ điểm, còn xa lắm. Rõ ràng là đám thần tiên đang xem nàng là trò đùa.
"Ngươi châm biếm cái gì, ta không về được Thiên giới ngươi thấy vui à?" - Trọng Dạ nhếch môi, nghiến răng, lông mày cũng nhíu chặt.
"Lúc này mới thể hiện ta quan tâm ngươi biết bao. Ngươi ở lại nhân giới, chúng ta mới có dịp gặp nhau nhiều hơn mà." - Nguyệt cười yêu nghiệt, nói với Trọng Dạ.
Trọng Dạ chán ghét, run lẩy bẩy, nổi da gà: "Xéo, đồ gay!"
Nguyệt cũng không đùa nữa, hỏi chuyện đàng hoàng: "Ngươi tới đây không phải chỉ để nhìn thấy ta, rồi muốn ói đấy chứ?"
"Nhãm! Bổn đại thần làm chuyện đàng hoàng. Chỉ là nhận xử lý chuyện tình cảm, nói đi nói lại cứ thấy ta như cướp chén cơm của như. Nhưng ngươi thì kết đôi, còn ta thì chia rẽ, hoàn cảnh khác nhau."
"Ngươi tôn thờ chủ nghĩa độc thân à? Thấy một đôi, chia rẽ một đôi."
"Trùng hợp thôi mà, nhưng hôm nay là tác hợp. Địa điểm nhiệm vụ là tại quán bar của ngươi, nếu không ta mượn tơ hồng thế nào? Đến lúc phân chia công việc rồi." - Trọng Dạ ôm lấy vai Nguyệt, bộ dáng "ông anh khỏe chứ?", đã quên luôn cái mặt muốn ói của Nguyệt.
"Ngươi muốn mượn tơ hồng của ta sao? Nếu chuyện thành, thì công lao là của ta đấy."
"Trọng Dạ đại thần, ngài mượn sự trợ giúp bên ngoài để làm việc tốt, không được tính điểm." - Nhược Nhược lên tiếng nhắc nhở.
"Đệt! Có thế mà cũng không được à!"
Trọng Dạ lập tức thu hồi cánh tay đang ôm vai Nguyệt, một giây đã lật mặt. Nguyệt cũng chẳng thấy làm lạ, đâu phải lần đầu tiên hắn quen biết cái bà này. Nói đến, Nguyệt có thể làm bạn với Trọng Dạ không phải vì thích làm xằng làm bậy, đại khái vì tính tình hắn tốt. Nguyệt là người bên ngoài thì rất ôn hòa, nhưng bên trong là một phúc hắc.
"Xin hỏi, cô có phải là con gái Hỏa Thần không?"
Khi Trọng Dạ quay lại dựa lưng vào quầy bar, thì có người đi đến hỏi. Người đó mặc áo khoác có mũ, che toàn bộ khuôn mặt cái gì cũng không thấy. Người đó còn căng thẳng, nhìn xung quanh một chút, cứ thế lén lén lút lút đi vào, vậy mà không bị ai đánh chết cũng hay.
"Cậu là người nhờ tôi? Cậu ăn mặc kiểu này muốn nói cho người khác biết, cậu đi ăn cướp à? Đây là quán của bạn tôi, nếu muốn cướp, so với tỏ tình còn dễ dàng hơn nhiều." - Trọng Dạ đặc biệt không khách sáo, nàng không phá quán bạn bè, và không làm những thứ nàng không rõ.
"Không, không phải, đây là lần đầu tiên tôi đến đây, tôi hơi căng thẳng. Hơn nữa, tôi sợ cậu ấy nhận ra tôi." - Chàng trai căng thẳng giải thích.
Tuy chàng trai đã che hết mặt mũi, nhưng dựa vào giọng nói, chắc cũng tầm hai mươi tuổi, chắc là sinh viên đại học. Cậu ta đang xác định xu hướng "tính dục"(1), xem nên đi theo con đường nào. Nếu không phải gần đây cậu phát hiện mình thích đàn ông, thì chắc sẽ không dám chui vào gay bar. Với dáng vẻ nhút nhát này, chắc là người mới bước chân vào "giới".
"Người cậu muốn tìm tới chưa?"
Chàng trai nhìn xung quanh một chút rồi lắc đầu.
"Này, tại sao cậu không tự mình đi tỏ tình với người ta, nếu cậu không dám nói thì để tôi nói giúp cậu, thế nào?" - Trọng Dạ quyết định, tiễn Phật tiễn đến Tây Phương. Nếu như cậu ta đã không thể mở miệng được, nàng không ngại làm giúp, cảm giác áy náy sẽ giảm đi nhiều.
"Chuyện này, để xem sao đã....Cậu ấy đến rồi." - Chàng trai bất ngờ kích động, nói nhỏ thật nhanh với Trọng Dạ một câu, rồi kéo mũ xuống.
Trọng Dạ còn muốn hỏi, cậu ta không nói cụ thể là nàng phải làm cái gì, thì làm sao nàng biết? Thế nhưng, cậu ấy đã chôn mặt phía sau lưng Trọng Dạ, còn đẩy nàng lên trước để che chắn. Có điều, Trọng Dạ không cần hỏi thêm, cũng biết đối tượng chàng trai thích là ai.
Một người con trai cao lớn, đẹp trai, đang đi đến quầy bar, tuổi chắc cũng tầm hai mươi, tóc ngăn ngắn, trán để lộ ra, cả người