Trọng Dạ nắm cổ áo kéo Sư Quả tới cạnh mình, kết thúc trận chiến như trò đùa của đám nhóc con. Lỵ Hương là yêu quái sống không biết bao lâu, mà còn như con nít.
"Đủ rồi, nói tiếp chuyện chính. Các người có thể khẳng định? Giáo viên đó ở trường có làm gì không?" - Trọng Dạ kéo Sư Quả ngồi xuống bên cạnh, rồi hỏi Lỵ Hương.
"Nghe mùi không giống con người, che giấu không được." - Người trả lời là Phượng Hoàng. Trước đây, nàng là thức thần do Sư Âm tạo ra, giúp Sư Âm giải quyết rất nhiều chuyện quỷ quái. Nàng rất mẫn cảm với khí tức của những thứ không phải con người.
"Mặc dù, có rất nhiều yêu quái sống trong xã hội loài người, không để lộ thân phận, cũng không hại người. Nhưng tôi dám khẳng định, giáo viên mới đến, tuyệt đối không có gì tốt. Vừa nhìn thấy tôi với con chim ngu ngốc, thì lập tức tỏa sát khí. Chắc biết chúng tôi là yêu."
"Ngươi khẳng định, không phải vì ngươi cứ liếc mắt đưa tình với Phượng Hoàng trên lớp, nên mới bị người ta ghét sao?" - Sư Quả ngồi bên cạnh Trọng Dạ, vẫn chưa chịu an phận.
"Quỷ nhỏ, nếu không phải vì bà cô ruột đáng chết của nhóc, bắt ta và Phượng Hoàng đi học. Nhóc cho rằng bổn tiểu thư đây thích đi đến cái chỗ ồn ào đó à?"
"Ừh hử." - Sư Quả làm vẻ mặt, đâu phải là cô bé ép hai người đi học.
Lỵ Hương còn định lên cơn, liền nghe tiếng bước chân đến gần, khí tức còn rất quen thuộc. Lỵ Hương quay đầu, nhìn thấy một cô gái tóc dài dễ thương, và một phụ nữ đi tới.
"A Dạ? Sao mọi người đều ở vườn hoa?" - A Tư Lam tò mò hỏi. Khu biệt thự của họ, mỗi căn nhà đều có một vườn hoa nhỏ, nhưng bình thường Trọng Dạ lúc nào cũng lái xe ra ngoài, chưa từng nhàn nhã nằm hưởng thụ, chớ nói chi là cùng mọi người ở đây.
"Hôm nay rãnh, nên tôi ra đây ngồi một chút. Tụi nó đến tìm tôi tán dóc thôi."
"Sao cô lại đi cùng với giáo viên mới của chúng tôi?" - Lỵ Hương chỉ vào người
phụ nữ bên cạnh A Tư Lam, không nghĩ vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo tới.
"À, đúng lúc tan ca, tôi nhìn thấy cô ấy bị mấy tên côn đồ chặn đường, nên ra tay giúp đỡ. Nhưng tay cô ấy bị thương, thấy nhà cũng gần, nên tôi dẫn cô ấy về nhà để xử lý vết thương."
Người phụ nữ đứng sau lưng A Tư Lam, nhìn Trọng Dạ cười quái dị. Sau lưng người phụ nữ, có hai con rắn đang há lớn miệng, lộ ra hàm răn nhọn hoắc, hướng tới A Tư Lam. Hoàn toàn kiêu khích.
Cứ tưởng với sự uy hiếp đó sẽ làm các nàng không dám manh động, ai dè Lỵ Hương tức giận. Khi A Tư Lam còn kiên trì giải thích, thì ngọn lửa chiến trang đã vô tình bùng nổ.
"A Tư Lam, tránh ra!" - Trọng Dạ nhanh chóng nhào tới, kéo A Tư Lam lại.
Lỵ Hương xông lên trước, mặt đất đóng băng chạy một đường. Khi vừa đến chân người phụ nữ, băng bắt đầu thay đổi hình dạng, trở thành những trụ băng sắc bén. Người phụ nữ nhẹ nhàng tránh thoát, tay trái một con rắn đỏ, tay phải một con rắn xanh. Cả hai há to miệng, cản trở sự tấn công của Lỵ Hương.
Nhìn thấy Lỵ Hương không nói liền đánh, Phượng Hoàng cũng bắt đầu tấn công. Một vòng lửa quấn quanh người nàng, rồi một ngọn lửa đánh thẳng tới người phụ nữ. Hình như người phụ nữ đó không có ý định đánh nhau, chỉ toàn phòng thủ và né tránh. Đánh nhau kiểu này làm Lỵ Hương khó chịu, tạo nên một trận bão tuyết.
"Này này, đừng có chơi quá tay, muốn phá nhà A Tư Lam sao?" - Trọng Dạ không ngờ hai người đó liều mạng quá, không phải là yêu quái mới đúng.
Người phụ nữ dùng hai con rắn đẩy lui bão tuyết của Lỵ Hương, rồi bỏ chạy. Lỵ Hương muốn đuổi theo, nhưng bị Trọng Dạ cản lại.
"Sao không cho tôi đuổi theo, để nó cứ thế mà chạy mất, đúng là không cam tâm!" - Lỵ Hương hóa giải bão tuyết và mặt đất đang đóng băng, sau đó nhìn Trọng Dạ tức giận.
"Lâu rồi ngươi chưa đánh nhau phải không?"
"Ô, bị phát hiện rồi." - Vẻ mặt của Lỵ Hương chẳng có chút nào áy náy.
Lỵ Hương là tuyết yêu, sau khi trở thành thức thần của âm dương sư Đằng Nguyên, thì phải kiềm chế rất nhiều. Sau đó thì yêu Phượng Hoàng, cũng lâu rồi không phá hoại. Đụng đến thứ không hợp, lại còn dám chủ động khiêu khích, không được đánh một trận hả dạ, nàng nhịn sắp phát điên.
Phượng Hoàng là thức thần của Sư Âm rất lâu, nên mệnh lệnh của Sư Âm luôn luôn là tuyệt đối. Sau khi quen biết và yêu Lỵ Hương, nàng cũng vô tình tin tưởng Lỵ Hương vô điều kiện. Nên cũng vô điều kiện hùa theo Lỵ Hương làm loạn, làm chuyện tình càng lúc càng lớn hơn. Đúng là một cặp tình nhân phiền phức.
"Chuyện gì vừa xảy ra? Em lại làm sai chuyện gì nữa sao?" - A Tư Lam thấy có lỗi hỏi, hình như nàng đã không cẩn thận dẫn kẻ nguy hiểm về nhà. A Tư Lam phân biệt tốt xấu rất đơn giản, nếu không có sức tổn thương hay không làm hại đến nàng thì đó là người tốt, tấn công nàng và bạn bè người thân của nàng chính là người xấu. Nhưng đôi lúc, xấu tốt không phải nhìn bề ngoài là biết được.
"Chị A Tư Lam, không phải lỗi của chị, là do con quỷ đó giỏi giả vờ thôi." - Sư Quả an ủi. Cô bé một lòng muốn ghép đôi A Tư Lam và Trọng Dạ, nên cô bé không muốn làm mất hình tượng của A Tư Lam.
"Cô không sai, chỉ là quá tốt bụng nên dễ dàng bị gạt thôi. Còn nữa, người sai chính là đứa nhóc này, chắc chắn nhóc không hiểu cái gì gọi là bứt dây động rừng." - Rất hiếm khi thấy Trọng Dạ bình tĩnh như vậy, kết quả bị tuyết yêu luôn nông nổi làm rối lên. Trọng Dạ vốn định đi theo đường dây này tìm ra nhiều con quỷ hơn, bây giờ