"Còn cứng đầu không chịu nói? Đừng có lãng phí thời gian của mọi người. Ngươi chịu được, nhưng ta thì thấy khó chịu rồi đó." - Trọng Dạ gãi gãi đầu, chán nãn nhìn cái người đang chịu hành hạ bởi băng và hỏa.
Thủy Mặc Thừa ném viên ngọc nhốt Hắc Vu nữ cho Trọng Dạ, nàng phóng to ra, hỏi cô ta việc liên quan đến Hắc Vu nữ. Nhưng cô ta giống như bị điên, chỉ toàn cười, không thèm trả lời. Trọng Dạ kêu Lỵ Hương và Phượng Hoàng cùng lúc dùng băng và lửa tra tấn, để cho cô ta hưởng thụ một hồi. Kết quả, đúng là cô ấy rất hưởng thụ, còn Trọng Dạ nhìn màn tra tấn này lâu cũng đau đầu. Thế mà, cô ta chả thèm phun ra một chút tin tức có ích gì.
"Không chơi, không chơi nữa. Chán quá à, thả cô ta ra đánh một trận còn vui hơn." - Lỵ Hương cũng nổi khùng. So với chuyện hành hạ người khác, thì nàng thích liều mạng đánh một trận cho đã nghiền.
Phượng Hoàng thấy Lỵ Hương ngừng tay, nên cũng ngừng. Sau đó, đi qua dỗ dành người yêu.
"Khốn nạn, ngươi có chịu nói không? Ngươi sử dụng được nhiều năng lực, nhưng cái người lần trước chỉ dùng được hỏa thuật, đẳng cấp rõ ràng rất khác nhau. Cô ta nói không biết ta còn tin, ngươi nói không biết, hù ai!" - Trọng Dạ nhịn không được, cũng có lời khen cho sức chịu đựng của cô ấy. Còn nàng thì bị ê mông hết rồi, đúng là chịu không nổi mà.
"Cám ơn đã khen ha ha, nhưng chỉ có nữ vương mới biết chuyện, ta lợi hại đến đâu cũng chỉ làm việc theo lệnh mà thôi, ha ha ha. Ngươi hỏi ta, vô dụng." - Hắc Vu nữ đứng hình chữ thập, bị nhốt trong quả cầu. Vì bị băng và lửa hành hạ nên thương tích đầy mình, nhưng vẫn không sao.
"Hắc tộc đột nhiên có thêm người ngoài trợ giúp, làm sao chỉ có một mình nữ vương biết. Chuyện này có liên quan gì đến Ma giới không?"
"Ngươi đi mà hỏi nữ vương đại nhân Lys không phải là được rồi sao, ha ha ha~~~~~"
Trọng Dạ đưa tay xuyên qua quả cầu, bóp cổ Hắc Vu nữ, mạnh đến nổi cô ta nói không ra hơi.
"Ngươi tưởng ta giống cái đám ở Tây Phương Thế Giới ăn chay niệm Phật, thề không sát sinh à? Nếu ngươi không có giá trị, thì chết đi." - Chút xíu kiên nhẫn của Trọng Dạ đã bị cô ta mài nhẵn, tiêu diệt tà ác là thứ nàng rất sẵn lòng làm.
Hắc Vu nữ lúc đầu cứ cười, bây giờ nhìn thấy ánh mắt đầy sát khí của Trọng Dạ thì nghiêm mặt, ánh mắt cô cũng có chút sợ hãi lóe lên. Thì ra, cô cũng biết sợ chết đấy nhỉ! Chỉ là cô ta ỷ lại Trọng Dạ không hỏi được, thì không giết cô, nên mới to gan như thế.
"Hay là để cho tôi đi! Lãng phí nhiều sức như vậy, thôi thì để ta tiễn cô ta một chặn cuối cùng!" - Lỵ Hương khoác một tay lên tay Trọng Dạ, cười tươi nhìn con mồi trước mặt. Nàng cũng chán lâu rồi, hiện tại có thể tùy ý hành hạ người ta đến chết, làm sao có thể bỏ qua.
Trọng Dạ không do dự, vứt người cho Lỵ Hương để rảnh tay. Hắc Vu nữ xem ra đã bắt đầu hoảng rồi, sát khí trên người Lỵ Hương rất khác Trọng Dạ. Trọng Dạ dù thế nào thì cũng là thần, lâu lâu sẽ xử lý qua một vài thứ, nhưng Lỵ Hương là yêu quái giết người không chớp mắt. Nàng là con yêu quái tàn nhẫn, nhuốm đầy máu tanh, nếu rơi vào tay nàng, tuyệt đối không còn đường sống.
"Ha ha, các người sẽ không giết ta đâu, phải không? Vẫn chưa biết bí mật của chúng ta mà!" - Hắc Vu nữ nở nụ cười sợ sệt.
Trọng Dạ lười quản, muốn bỏ đi. Vừa ngẩng đầu lên, thì nhìn thấy A Tư Lam đi vào, nàng tránh ánh mắt của cô ấy.
"Các chị đang làm gì thế?" - A Tư Lam vừa vào, thấy bầu không khí hơi kì lạ.
"Hử? Không có làm gì hết!"
Lỵ Hương quay đầu, nở nụ cười ngây thơ nói, nhưng tay vẫn khoác lên người Hắc Vu nữ. Một giây sau, cơ thể của cô ta bị hàng loạt nhũ băng đâm xuyên qua, đây là nước trong cơ thể bị Lỵ Hương đóng băng. Hắc Vu nữ không ngờ mình sẽ chết như thế, mở to mắt nhìn Lỵ Hương. Sau đó, Phượng Hoàng cho một mồi lửa, cháy thành tro.
A Tư Lam nhìn thấy thế, sức mạnh trong cơ thể bắt đầu xao động. Dạo này, hễ nhìn thấy cảnh giết người, nàng tự nhiên cảm thấy rất hưng phấn. Nhưng đang ở trước mặt Trọng Dạ, nàng không thể để lộ.
"Cô đến đây làm gì?" - Trọng Dạ có chút lạnh lùng nói.
"Em đến tìm Quả Quả."
"Chị A Tư Lam, chị đến rồi à, vậy chúng ta đi thôi!" - Sư Quả đúng lúc đi xuống lầu, chào A Tư Lam.
Trọng Dạ nhìn hai người, đại khái cũng biết dạo này hai người lén lút cùng nhau làm cái gì, chắc lại liên quan đến đại tiểu thư Sư Quả vừa biết yêu.
"Quả Quả, cháu không thể yêu Thủy Mặc Thừa được, hắn không phải là đối tượng tốt. Nếu tiếp tục, có thể bị tổn thương." - Trọng Dạ không phải vì ghét Thủy Mặc Thừa mà cấm Sư Quả yêu thích hắn, mà bởi vì nàng hiểu rõ Thủy Mặc Thừa nên mới nói thế.
"Không thử làm sao biết không được, cháu còn trẻ sợ gì tổn thương. Nếu cháu cố gắng, mà anh Mặc Thừa vẫn không thích cháu, thì lúc đó cháu buông tay vẫn không muộn. Đâu giống như cô, người ta tự dâng hiến mà cũng không thèm, đợi đến lúc người ta bỏ đi, thì lúc đó đừng hối hận nha." - Sư Quả không suy nghĩ nhiều như vậy, cái gì cẩn thận hay không cẩn