Trọng Dạ có Trấn Ma Kiếm trong tay, nên đánh ngang ngửa với Diệt. Nhưng cứ đánh mãi cũng không phải cách, dù có thiên binh trợ giúp, nhưng chống đỡ không bao lâu. Tính theo dân số của Ma giới, phong ấn không giữ được, mà bọn họ cũng bị mệt mà chết.
"Ngươi cho rằng, đóng băng tà niệm thì ta sẽ không có cách sao?" - Cho dù đang chiến đấu kịch liệt, nhưng Diệt vẫn cười, xem mọi chuyện nhẹ như mây gió.
"Đừng có mơ, ta sẽ dùng Trấn Ma Kiếm đâm xuyên tim ngươi!" - Trọng Dạ không thèm nói nhiều. Không làm được gì Diệt không đáng kể, nàng chỉ hận không thể giết chết hắn ngay lập tức.
"Ngươi đã quên A Tư Lam chết thế nào sao?" - Vẫn còn ghét Trọng Dạ chưa đủ dũng khí, Diệt cố ý nói. Bởi vì hắn biết, Trọng Dạ rất hận hắn vì cái chết của A Tư Lam. Lúc đó, Trọng Dạ không đành xuống tay với A Tư Lam, cũng chứng tỏ cô ấy còn tình cảm với A Tư Lam.
Người giận đầu tiên không phải Trọng Dạ, mà là Viêm Linh đang hòa làm một với Trấn Ma Kiếm. Bởi vì, ai thờ chủ nấy, nên phải chiến đấu với nhau, chứ thật ra trong lòng cô vẫn còn để ý đến Lai Hủy. Hận thì chỉ đem đối phương ra đập một trận, chứ chưa từng muốn đối phương chết. Nhưng chính Diệt đã phá hủy tất cả, hắn nuốt A Tư Lam, nên Lai Hủy cũng bị hủy theo. Viêm Linh hận không thể mổ bụng hắn, để hắn nhả hai người ra.
"Thần thì không nên có cảm xúc chứ nhỉ, khi thần tức giận có mùi vị thật thơm." - Diệt hít một hơi, một luồng khói đen từ người Trọng Dạ bay ra, bị hắn hút vào cơ thể.
"Cô họ, hắn cố ý chọc giận cô đó. Đừng nghe hắn nói." - Sư Quả bay đến, giúp Trọng Dạ. Hiện tại, cô bé cũng hận không thể giết chết được hắn.
Trọng Dạ đánh giá quá thấp năng lực của Diệt, dễ dàng để lộ cảm xúc. Là thần tiên vốn không có nhiều tình cảm, nhưng thần bây giờ không giống thần của 1000 năm trước tâm hồn thanh khiết. Huống chi, khi Trọng Dạ xuống trần, nàng còn yêu một ác ma, càng lúc càng giống con người. Chỉ cần Diệt nói vài câu, nàng đã tức giận đến mức mất khống chế.
"Cô biết hắn không phải ác ma tầm thường, với lại hắn có thể hấp thụ bất cứ tà niệm gì của mình. Cô muốn nghĩ cách ngăn cản nó." - Trọng Dạ lo lắng, xung quanh giết chóc một chút nữa thì cũng trở thành nguồn năng lượng cho Diệt. Đến lúc đó, dù có Trấn Ma Kiếm cũng không làm gì được hắn.
"Ngăn? Làm sao ngăn? Chị A Tư Lam đã chết thật rồi sao?" - Tuy A Tư Lam đã nhiều lần phản bội họ, nhưng nghe tin người bạn đã chết, Sư Quả cũng cảm thấy đau khổ. Nói gì thì nói, cô bé cũng chỉ là đứa nhỏ mười mấy tuổi thôi, không có nhiều tâm tình phức tạp. Đâu thể nói hận, thì liền giết chết người ta.
"Cô tin, em ấy chưa chết."
Vào lúc này, Sư Quả cũng tin Trọng Dạ, chứ không phải cô họ đang phát điên. Từ tận đáy lòng, cô bé cũng hi vọng A Tư Lam còn sống, dù hi vọng rất mong manh, nhưng chỉ cần 1% cũng là có hi vọng.
"Các người hết cơ hội." - Diệt thấy chơi đủ rồi, chuẩn bị tốc chiến tốc thắng.
Trọng Dạ không biết hắn muốn làm gì, nắm chặt Trấn Ma Kiếm trong tay, chuẩn bị đánh nhau sống chết. Diệt không tấn công nàng, mà bay đến khu vực thần ma đang đánh nhau, từ trong cơ thể hắn một luồng khói đen thoát ra, biến thành cánh tay. Trọng Dạ tưởng hắn chuyển sang tấn công thiên binh, lại không ngờ khi khói đen lướt qua, toàn bộ ác ma đều bị hấp thụ vào trong khói đen, rồi hút vào trong cơ thể Diệt.
"Không ngờ hắn điên đến mức này, ngay cả người mình cũng ăn."
"Đến A Tư Lam hắn còn không tha, thì mấy tên ác ma nhỏ bé này đáng gì."
Diệt cũng muốn báo thù toàn bộ Ma giới. Khi sinh ra, hắn đã bị cha mẹ vứt bỏ, trái tim hắn đã biến thành màu đen, hắn chẳng còn để ai vào mắt. Nói tình cảm với ác ma? Nực cười. Hiện tại, Trọng Dạ đã nghĩ, có gì mà Diệt không dám làm?
"Bọn họ nên cảm thấy vinh hạnh, vì trở thành một phần của ta. Đây mới chính là giá trị tồn tại của họ." - Từ khi sinh ra Diệt đã bị Ma giới vứt bỏ, thời khắc đó, hắn chẳng còn tình cảm. Thứ vô dụng thì không đáng chết, nhưng kẻ yếu thì không đáng tồn tại.
Trọng Dạ không muốn nhiều lời, cầm kiếm chém tới. Trấn Ma Kiếm phát huy hết sức mạnh, mạnh đến mức cả phía Tây đang từ từ sụp đổ. Nhưng Diệt đã hấp thu rất nhiều năng lượng, sức của Trọng Dạ bây giờ không thể làm hắn tổn thương. Diệt ung dung cản lại, rồi chuyển hướng luồng sức mạnh, giết chết không ít thiên binh.
Sư Quả thấy tình hình không ổn, vốn đã chém giết đỏ mắt, đánh không lại thì chết thôi. Khi Sư Quả tức giận, sức mạnh cũng đạt đến đỉnh điểm, phối hợp với Trọng Dạ tấn công. Thế nhưng, dù cả hai hợp lại cũng không làm rớt một cọng tóc của Diệt, hắn vẫn rất thoải mái. Sau khi tấn công tới tấp, Trọng Dạ và Sư Quả bị Diệt đánh bay ra xa, cả người đầy vết thương, cơ thể toàn là máu.
"Trừ khi ta chết, không thì đừng hòng ta bỏ qua." - Trọng Dạ chống Trấn Ma Kiếm, gượng đứng lên. Nếu như nàng không đủ mạnh, thì ngay cả Trấn Ma Kiếm cũng sẽ không cầm được. May thay, bên trong vẫn còn Viêm Linh.
"Em chết, ai sẽ cứu Thiên giới đây?"
Người vừa nói giang rộng đôi cánh ác ma, bay đến. Trọng Dạ không ngờ, giờ phút này người tiếp ứng lại là A Tát Khắc Tư, trong lòng thầm mừng. A Tát Khắc Tư là ma vương, có ông giúp đỡ, tạm thời có thể kiềm chế Diệt.
"Anh, 1000 năm trước, anh vì thần mà muốn giết em. 1000 năm sau, anh vẫn giúp đỡ họ. Đến tột cùng, cái hạng người yếu đuối, giả từ bi ấy có gì tốt?" - Diệt thấy A Tát Khắc Tư lúc nào cũng giúp đỡ thần tiên, đã tức giận. Cuối cùng, hắn chẳng giữ nỗi nét mặt bình tĩnh của