Một năm sau.
"Hai ngày nữa sinh nhật Vương Mẫu, đừng có quên. Dạo này ngươi thế nào?"
"Vẫn thế thôi. Ở trong phủ Hỏa Thần thấy chán, vì thế nên đi chỗ khác. Giờ ta đang ở một nơi nhỏ, cũng không biết đây là đâu."
"Vậy thì đến nhanh, cùng ta uống vài ly."
"Được."
Nguyệt bỏ ống nghe thông thiên(1) xuống, nối hai sợi tơ hồng lại với nhau. Từ sau lễ phong thần(2), anh và Trọng Dạ chưa từng gặp nhau. Dù cô ấy càng lúc càng lạnh lùng, nhưng vẫn không an phận ở trong phủ Hỏa Thần.
Trọng Dạ dọn đến một hòn đảo nhỏ, nàng không biết tại sao, cứ thấy chẳng có hứng thú với thứ gì cả. Một năm này, đi khắp nơi là ít việc. Nhưng vẫn không thấy vui, vẫn thấy thiếu thứ gì đó.
Một năm nay, Trọng Dạ không liên lạc bất cứ ai, cứ như nàng không còn cảm tình gì nữa , không cần quá nhiều bạn bè. Có điều, nếu Nguyệt đã trực tiếp liên lạc, thì nàng cũng không từ chối. Trọng Dạ không nhớ được, một năm trước nàng là người thế nào.
Trọng Dạ về Thiên giới, đi thẳng đến nhà Thố Nhi Thần.
Nguyệt đã lấy một bình rượu loại A từ Nguyệt Lão, ngồi chờ Trọng Dạ. Nhìn thấy cô, anh chỉ chỉ vào ghế, rồi rót đầy ly.
"Ngươi sống thấy quen không?"
Trọng Dạ ngồi đối diện Nguyệt: "Cứ cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó, nhưng không biết là gì. Giống như ta đã quên cái gì đó."
"Vậy ngươi thấy sao?"
"Không có cảm giác gì."
Trọng Dạ uống ly rượu, cảm giác cuống họng cay cay. Đã lâu không uống, đúng là nàng đã quên mùi vị của nó rồi.
"Uống một hơi, coi chừng bị sặc. Có cảm thấy cay không?"
"Ta đâu phải sống đời sống thực vật."
Nguyệt cười, xem ra cô vẫn có thể nói chuyện đùa, xem ra anh lo lắng hơi thái quá, cứ lo cô sống kiếp người thực vật. Hai người đã lâu không gặp, cũng nói một ít chuyện xưa. Trọng Dạ kể về những nơi nàng đã đi trong một năm qua, gặp những ai, làm chuyện gì. Nguyệt không biết đối với Trọng Dạ như vậy là tốt hay xấu, nhưng không cho cô quên hết những chuyện kia, có thể lúc này cô vẫn còn là xác chết di động.
Sinh nhật Vương Mẫu là chuyện đại sự của Thiên giới, trước khia là tiệc Bàn Đào, Nhân giới đã phát triển như vậy, Vương Mẫu cũng không chịu thua kém. Có người nói, trước một ngày, bà còn kéo Ngọc Đế đi vòng quanh thế giới, còn làm cái bánh sinh nhật to chà bá lửa. Con người sinh nhật thế nào, thì Thiên giới cũng làm thế đó.
Nhớ đến ngày xưa, Tề Thiên Đại Thánh nổi tiếng vì dám ăn vụng Đào Tiên của Vương Mẫu trong ngày sinh nhật. Rồi sau đó thì đến Trọng Dạ phá hoại, nên hai người mới quen biết nhau, trở thành bạn tốt. Hai người thì càng chết hơn, chỉ là một người làm Đấu Chiến Thắng Phật ở tận Tây Phương Cực Lạc, một người thừa kế Hỏa Thần, nên cũng không đến mức. Hơn nữa, một năm trước Trọng Dạ hoàn toàn thay đổi, nên chúng thần tiên có thể an tâm là dự sinh nhật.
"Ma giới đến chúc thọ."
Thiên binh trong coi Nam Thiên Môn báo, nhạc ngừng, mọi người buông chén, Nguyệt cũng lén nhìn Trọng Dạ. Cô ấy không hề có phản ứng.
Nay đã khác xưa, còn tưởng Ma giới đến phá rối. Một năm trước dù đánh nhau tơi bời, nhưng sau khi Diệt chết, thần ma lại lần nữa ký hiệp ước đình chiến. Dù sao, đánh nhau hai bên đều hại.
"Vui mừng chào đón." - Vương Mẫu cũng không ngờ tới. Dù đã ký hiệp ước đình chiến, nhưng đây là lần đầu tiên Ma giới đến dự sinh nhật Vương Mẫu.
Nghe nói Ma giới đã đổi ma vương, chúng thần cũng muốn xem ma vương mới là ai.
Một cô gái xinh xắn đi đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu, hoàn toàn tương phản với ác ma. Nhìn vào, người ta chỉ thấy cô thật ngây thơ, thuần khiết, không có sức sát thương. Nhưng, nhỏ mà có võ đấy nhá.
Hai lần xảy ra cuộc chiến thần ma, cô chính là nhân vật chủ chốt, chúng thần ai cũng biết cô. Nếu không phải đã từng nhìn thấy thủ đoạn tàn nhẫn của cô, thì họ vẫn nghĩ cô là động vật vô hại. Cô trở thành ma vương kế nhiệm đúng là hợp tình hợp lý, nhưng không phải cô đã chết rồi sao?
"A Tư Lam đến mừng thọ Vương Mẫu nương nương, một chút lễ vật xin nhận cho."
A Tư Lam ra hiệu người phía sau trình lên, miệng thì nói là lễ nhỏ, nhưng đó là Nhan Mị Chi Hoa của Ma giới, nó có thể duy trì nhan sắc của con gái gì gì đó đó. Tuy Thiên giới có Thái Thượng Lão Quân, bản thân Vương Mẫu cũng pháp lực cao cường, tất nhiên sẽ không già đi. Nhưng mà cho dù qua mấy ngàn mấy vạn năm, thì thứ phụ nữ quan tâm nhất chính là sắc đẹp. Thứ có thể làm mình xinh đẹp vạn người mê, ai mà nỡ từ chối.
"Ma vương có lòng, mời ngồi." - Vương Mẫu nhìn lễ vật mà cười tươi như hoa.
Từ khi bước vào, A Tư Lam đã nhìn Hỏa Thần Trọng Dạ đang ngồi bên trái, trái tim đập không ngừng. Nhưng chị ấy chỉ nhìn nàng một cái, rồi cuối đầu uống rượu hoặc nói chuyện với người bên cạnh, hoàn toàn không để ý đến nàng.
"Đã lâu không gặp."
A Tư Lam không ngồi xuống nơi Vương Mẫu sắp xếp, mà đi đến chỗ Trọng Dạ.
Trọng Dạ đặt ly rượu xuống, ngẩng đầu nhìn A Tư Lam.
"Tôi và ma vương lần đầu gặp nhau, tại sao lại đã lâu không gặp?" - Giọng nói thờ ơ, cũng không phải làm bộ. Giống như, hai người hoàn toàn xa lạ.
A Tư Lam thấy tim đau nhói. Người này đã từng lạnh lùng với nàng, từ chối tình yêu của nàng, nhưng cuối cùng vẫn thừa nhận yêu nàng. Kết quả, bản thân nàng thay đổi, tổn thương chị ấy lần này đến lần khác. Bây giờ chị ấy xem nàng như kẻ xa lạ cũng đúng thôi. Hay chị ấy đã thực sự quên nàng, chuyện này có thể trách ai?
Từ khi "người xa lạ" đó đến gần, Trọng Dạ thấy trong lòng bất an, ngực đau buốt, giống như đau lòng, nhưng tại sao? Tại sao người ấy nhìn nàng với ánh mắt đau buồn ấy? Rõ ràng, cả hai không hề quen.
Chúng thần nói chuyện ồn ào, chuyện của hai người cả Thiên giới đều biết. Trọng Dạ thay đổi cũng bởi vì ma vương mới này. Nhưng, là một chuyện tình cẩu huyết. A Tư Lam cũng rõ thân phận của mình lúc này, không thể làm bừa ở tiệc sinh nhật của Vương Mẫu, nên chỉ nén ưu tư, về chỗ ngồi.
Một bữa tiệc vô vị, A Tư Lam chỉ muốn nhanh nhanh kết thúc, để chạy đến bên Trọng Dạ, giải thích mọi thứ.
Tiệc sinh nhật kéo dài, các thần tiên ngồi cạnh A Tư Lam, cũng cảm giác cô nhìn Trọng Dạ với ánh mắt bốc lửa, còn Trọng Dạ vẫn tỉnh bơ. Thần tiên tự giác bỏ đi chỗ khác.
Tiệc rượu kết thúc, Vương Mẫu còn muốn mời A Tư Lam đến Dao Trì đi dạo. A Tư Lam nhìn Trọng Dạ sắp bỏ đi, nên từ chối. Vương Mẫu cũng hiểu, nên không giữ nàng lại. A Tư Lam chào tạm biệt Vương Mẫu, định đuổi theo Trọng Dạ, thì có người cản lại.
"Đừng mong cản ta, một tiểu tiên bé nhỏ thì làm được gì?" - A Tư Lam nghiêm giọng. Khi nàng nghiêm túc, thì khác hẳn lúc bình thường.
"Tôi biết cô muốn làm gì, nhưng tôi muốn nói không nên. Hơn nữa, tôi cũng báo cô biết, Trọng Dạ không còn nhớ cô."
"Ngươi nói, chị ấy không nhớ ta? Chị thấy thật sự quên ta?" - A Tư Lam bóp chặt cổ tay đối phương: "Kể hết mọi chuyện cho ta."
"Tất nhiên." - Nguyện cười. Ngày anh mong chờ cũng đã đến.
Trọng Dạ rời khỏi, lòng nàng vẫn còn đau nhói, nàng chưa từng có cảm giác này. Một thần tiên, không phải không có tình cảm hay sao? Tại sao lại đau lòng? Trọng Dạ không hiểu, trở về phủ Hỏa Thần, từ từ bình tĩnh lại, sau đó cầm điện thoại gọi.
"Trọng Dạ, chị có muốn đón tết với tụi em không?"
Đầu bên kia là tiếng hú hét của Đào Tuyết Ương. Một năm này, Trọng Dạ rất ít khi điện thoại cho nàng. Đào Tuyết Ương nhiệt tình quá mức và Trọng Dạ lạnh nhạt, đúng là tương phản hẳn luôn. Cũng không biết tại sao Trọng Dạ lại bền bỉ, thường xuyên gọi điện thoại cho em ấy.
"Thần tiên không đón tết."
"Này đừng có lôi cái thân phận thần tiên đó ra. Chị cũng là người nhà, chị họ của Hôn Âm mà! (Sư Âm: đừng có lôi chị vào)" - Đầu bên kia xuất hiện giọng bất mãn của Sư Âm.
Trọng Dạ cảm thấy, nếu nàng không đồng ý, thì Đào Tuyết Ương sẽ nhõng nhẽo phá điện thoại. Dù sao đón tết cũng không có gì lớn, Trọng Dạ do dự rồi cũng đồng ý.
"Quyết định vậy đi! Chị nhớ tới sớm, cùng em và Hôn Âm làm vằn thắn. (Sư Âm: em là sát thủ nhà bếp, đòi làm sủi cảo cái gì. Tiểu Đào: thì em có thể nhồi bột mà.)"
Hai người bên kia nói um sùm, Trọng Dạ tốt bụng cúp máy trước. Ai biết được, điện thoại từ nhân gian đến thiên đường tốn bao nhiêu tiền.
Trọng Dạ cũng chưa từng đón tết, lúc ở trần gian cũng chưa đến tết. Phải rồi, lúc nàng hạ phàm thi là khi nào? Trọng Dạ cảm thấy ký ức trở nên mơ hồ, hình như những ngày tháng này rất quan trọng.
Ngày 30 tết, bắn pháo hoa, người nhà đoàn tụ. rất náo nhiệt. Trọng Dạ ở trong đám người, và khung cảnh náo nhiệt hoàn toàn không hợp, nàng đi thẳng đến nhà Sư Âm. Vốn nàng có thể biến đến nhà Sư Âm, nhưng nàng muốn cảm nhận không khí tết một lần, nên đi dạo quảng trường.
Có điều, vừa đến trước cửa nhà họ Sư, chưa bấm chuông cửa đã mở.
"Hôn Âm nói chị đã đến, đúng thật nha! Sao chị không biến vào, còn đi?" - Vừa mở cửa Đào Tuyết Ương đã rất nhiệt tình, trên mặt còn dính cả đống bột.
"Từ xa đã cảm nhận được tiên khí của bà ấy, không muốn biết cũng khó." - Bên trong là giọng nói miễn cưỡng của Sư Âm.
Trọng Dạ chỉ cười không nói gì, bước vào. Trong phòng náo nhiệt không thua gì bên ngoài, người đến cũng nhiều, có điều không phải người thân, toàn là bạn.
"Đào Tuyết Ương! Nói mọi người không cần vào bếp, càng đông càng vướng."
"Thật là, bột mì cứng vậy sao mà làm vỏ bánh được!"
"Này! Hôn Âm nói ta không sao, cô là cái gì mà dám dạy dỗ ta. Dương Tử Hi, mau quản thuộc hạ đi!"
"Đã hết giờ làm, không thuộc quyền của tôi."
"Tôi cho hai người một đạp bây giờ!"
Ngay lập tức, Đào tuyết Ương bị hai cục bột đập vào mặt, chỉ là còn cách mặt, thì Sư Âm 2cm thì đã cháy thành tro. Ai cho phép đụng vào vợ yêu của bà.
"Các người muốn chết à!"
"Cô đừng kích động, nhà bếp mới vừa được sửa lại thôi." - Sư Quả thấy Sư Âm nổi khùng, vội vàng khuyên can. Nếu đánh nhau, thì khỏi ăn cơm.
Dương Tử Khiêm đứng bên cạnh, cười trên sự đau khổ của người khác, anh vui vẻ nhìn mấy vị nữ nhân đánh nhau. Trọng Dạ nhìn cả đám cãi nhau ồn ào, nhưng tình cảm thì rất tốt. Chỉ là, nàng cảm thấy không có mình trong đó.
Dingdong~~~
Chuông cửa vang lên, nhưng mọi người vẫn còn đang "đại chiến bột mì".
"Hình như có khách, tôi đi mở cửa." - Trọng Dạ tự động đi mở cửa.
Trọng Dạ đi đến cửa, Đào Tuyết Ương đột nhiên nhớ ra cái gì đó, muốn cản, nhưng cản không kịp. Người đứng bên ngoài tóc dài đến eo, khuôn mặt xinh đẹp, có cặp mắt màu đỏ, dáng vẻ quá mức đơn thuần đáng yêu. Chỉ là, cặp mắt không ổn lắm.
Người này, Trọng Dạ đã từng gặp.
"Xin chào."
"Xin chào."
Hai người sững sờ đứng nhìn nhau rất lâu. Rõ ràng khi Trọng Dạ hạ phàm, bọn họ Đào Tuyết Ương rất thân thiết, nhưng bây giờ nàng không có chút cảm giác nào. Trái lại, với người xa lạ này cho nàng cảm giác rất quen thuộc, và sự đau lòng. Cuối cùng thì xảy ra chuyện gì?
"Em giới thiệu một chút." - Đào Tuyết Ương phá bỏ không khí ngột ngạt.
"Không cần, chị biết cô ấy, ma vương kế nhiệm A Tư Lam. Trong tiệc sinh nhật của Vương Mẫu đã từng gặp qua." - Giọng nói của Trọng Dạ vẫn rất máy móc.
"Phải, chúng mình từng gặp qua." - Ánh mắt A Tư Lam nhìn Trọng Dạ vừa thâm tình, vừa đau xót. Trọng Dạ có chút không hiểu, tại sao lần trước nàng lại nói họ đã lâu không gặp.
Hình ảnh này sao quen thuộc quá, nhưng tại sao nàng không nhớ được? Trong đầu Trọng Dạ lóe lên một hình ảnh, đau đầu quá.
"Chị không sao chứ?" - A Tư Lam lo lắng nắm tay Trọng Dạ, lại bị chị ấy gạt ra.
"Cô đừng chạm vào tôi." - Chỉ cần A Tư Lam đến gần, lòng nàng càng đau.
Đào Tuyết Ương thật không biết làm sao giảm bớt đầu không khí căng thẳng này, tình cảnh tại sao trở thành như vậy? A Tư Lam trở về, đáng lý phải là đại đoàn viên. Kết quả, Trọng Dạ quên mất A Tư Lam. Sao đây?
"Mấy người đứng đó đẻ con à, nhanh lết vô đây!" - Vẫn là nữ vương giỏi nhất.
Đào Tuyết Ương thuận thế đẩy cả hai vào nhà. Trọng Dạ lần thứ hai cảm nhận bầu không khí náo nhiệt, có phải vì A Tư Lam ở đây nên nàng đau lòng, không còn lạnh lùng như bình thường? Cứ như nàng đang dung hòa vào bầu không khí.
Tất cả mọi người đều ngậm miệng, không dám đề cập đến, cũng không thèm nhìn đến bầu không khí ngột ngạt giữa A Tư Lam và Trọng Dạ. Đây chỉ là ngày đón tết bình thường thôi.
Sau khi A Tư Lam đến, thì rất nhiều người lục tục kéo đến. Không chỉ là người, mà cả thần ma yêu đều tụ tập, bất cứ thứ gì cũng không còn là vấn đề. Từ trên trời dưới đất, còn ngoài không gian nữa.
Thần Tài Kim Hâm mang theo Thiện Tài Đồng Tử đem bao lì vì đến, nhìn thấy Trọng Dạ nơm nớp lo sợ. Khi cô ở trần gian không còn pháp lực, anh cũng sợ đến mất mật, bây giờ người ta là thượng thần, sao không cẩn thận được.
"Ta thì miễn đi, ta không dùng tiền Nhân giới nên không cần." - Trọng Dạ dứt khoát từ chối, làm Kim Hâm còn tưởng là nàng hạ phàm phải nghiệm cuộc sống nhân gian.
Nếu Trọng Dạ không muốn, thì Sư Âm cũng không khách khí cầm lấy tấm thẻ. Nàng thật sự rất rất cần đấy.
"Lạm phát thế này, ngươi không sợ tiền nhân gian mất cân bằng sao?"
"Chị yên tâm, Hôn Âm dùng tiền với tốc độ ánh sáng." - Đào Tuyết Ương bán đứng người yêu, dù sao chuyện này ai ai cũng biết. Vị thiên sư này ăn ở đều phải dùng loại cao cấp, Đào Tuyết Ương theo bên cạnh cứ như đầy tớ.
Trọng Dạ cũng không muốn nói nữa. Có điều, nhà họ Sư nổi đình đổi đám thế này, cũng nhờ đứa tài lanh, thoải mái là Đào Tuyết Ương. Chứ không lẽ thích cái mặt đáng ghét của vị thiên sư, lúc nào cũng muốn giết người kia.
Trong vòng một tiếng, từ thần tiên Bạch Vũ trên trời, đến Phán Quan Thôi Ngọc, Hắc Bạch Vô Thường, từ Yêu giới có Phượng Hoàng và Lỵ Hương. Thậm chí, ngay cả người ngoài hành tinh An Lâm và Tắc Lỵ Á cũng đến. Sư Âm từ chối nhận đồ lạ, mấy lần bị dính chưởng còn chưa sợ sao.
Trọng Dạ chỉ ngồi nhìn mọi người chơi đùa, và một người khác cũng giống vậy, đó chính là ma vương A Tư Lam. Nàng không phải nhìn đám người họ, mà nhìn Trọng Dạ chằm chằm. Bị nhìn, Trọng Dạ thấy toàn thân tê tê, ánh mắt A Tư Lam tràn đầy sự sở hữu. Trọng Dạ thấy ánh mắt ấy hơi đáng sợ, giữa hai người đã từng có chuyện gì sao?
"Sắp 12h rồi, bắt đầu đếm ngược thôi!!! Chúng ta cùng chụp chung nào!"
Đào Tuyết Ương vui vẻ đặt máy chụp hình, kéo một người lại một chỗ. A Tư Lam thì đứng bên cạnh Trọng Dạ, Trọng Dạ muốn tránh, nhưng bị ép nên không thể nào đổi vị trí, chứ như vậy cùng nhau đếm ngược. Đào Tuyết Ương bấm nút điều khiển máy chụp hình.
5, 4, 3, 2, 1. Chúc mừng năm mới!!!!!!!!!!
"Chúc mừng năm mới.!"
Trọng Dạ nghe thấy A Tư Lam nói nhỏ vào tai nhìn, phản xạ có điều kiện nghiêng đầu qua, chóp mũi luót nhẹ qua mặt A Tư Lam, sau đó thì đôi môi bị tấn công. Như có một công tắc được bật, trong đầu Trọng Dạ những ký ức hỗn loạn được chắp vá hoàn chỉnh. Cái cảm giác nhạt nhẽo đã trở nên dữ dội hơn, đầu óc như muốn nổ tung.
"Đừng nghĩ nữa, không có thời gian, ra tay đi! "
"Em đừng ép chị! Chị không làm được.....KHÔNG LÀM ĐƯỢC."
"Bởi vì biết được A Dạ lo lắng cho em, nên em vui, nên muốn hôn chị."
"Nên có điểm dừng."
"Chờ sau khi mọi thứ kết thúc, chị gả cho em đi."
"A Dạ, chị yêu em, phải không?"
"Hành động còn chưa đủ rõ sao?"
"Ác ma.....thì ra cô là ác ma. Vì thế, từ lúc bắt đầu cô đã gạt tôi?"
"Xin chào."
"Xin chào."
Những âm thanh hỗn loạn đã được sắp xếp hoàn chỉnh. Trọng Dạ mở mắt, đẩy người trước mặt ra, đánh em ấy một quyền.
Mọi người nín thở nhìn. Một giây sau, những người đã va chạm nhiều, cấp tốc tìm chỗ núp, người thì nhàn nhã làm khán giả.
"Khốn kiếp không phải em đã chết rồi sao? Tại sao chưa chết lại không đến tìm chị? Em có biết vì em, mà chị như bà oán phụ, sắp phát điên không? Em nói chết liền chết, có nghĩ đến cảm nhận của chị không? Em có gan chết, tại sao còn sống lại làm gì.....Khốn nạn....mà."
"Tốt quá." - A Tư Lam vui vẻ ôm lấy Trọng Dạ. Cái người tức giận, đánh nàng mắng nàng mới là Trọng Dạ mà nàng quen. Đây mới phải là cách hai người gặp lại nhau.
"Chị cứ nghĩ là em đã chết rồi." - Trọng Dạ khổ sở khóc lóc, cảm giác một năm bị đè nén đã thoát hết ra ngoài.
"Em về rồi, xin lỗi, em đến trễ."
"Nhưng sao lúc trước chị không nhớ em. Phải rồi, chị đã nhờ Nguyệt chặt đứt tình duyên.....Không lẽ, hắn..."
"Anh ấy đã nói hết với em rồi. Lúc trước anh ấy không có cắt nhân duyên của chị, chỉ là phong ấn tạm thời thôi. Cách giải phong ấn, chính là nụ hôn của người chị yêu. Nếu như em thật sự chết rồi, thì chị mãi mãi không thể nhớ lại."
Trọng Dạ đẩy A Tư Lam ra, không thể bị cái trò lâu ngày gặp lại này che mắt. Sau một năm, A Tư Lam mới đến tìm nàng, làm nàng một năm như sống như không sống. Món nợ này phải tính cho rõ.
"Em đừng tưởng trở về là chị tha cho em, mơ đi! Cơn giận này bổn đại thần nuốt không trôi."
"A Tư Lam có được không? Cứ đè cô ấy xuống xxx đi, nói nhiều." - Quần chúng đã nhìn không nổi cái màn tình cảm cẩu huyết này, Sư Âm hừ giọng nói.
"Hôn Âm, chị thô bạo quá đó! Có điều, em ủng hộ. Khoan đã, A Tư Lam là người làm sai mà, không phải họa vô đơn chí sao? Người và ác ma khác nhau, đáng lý cậu phải quỳ xuống xin tha mới đúng chứ!" - Đào Tuyết Ương bất mãn. Thật sự mỗi lần làm Sư Âm giận, nàng cứ như con chó ôm chân chủ, mất mặt chết rồi.
"Em không biết mình thua xa người ta à?"
Đào Tuyết Ương câm nín, yên lặng xem trò vui, chờ đợi cơ hội trói Sư Âm lại.
"Muốn cái gì, em đều chấp nhận."
"Này này! Hai người đừng có đùa nữa được không? Làm gì làm đi, khán giả chịu không nổi rồi nè." - Sư Quả lên tiếng.
"Người phải