Chân Diểu không nghĩ đến Tống Lộc Bách sẽ dễ dàng đồng ý như vậy đồng ý, càng không nghĩ đến thái độ sau đó của anh.
Anh phân phó cho chú Lâm và những người giúp việc khác thu dọn hành lý xách tay đơn giản cho cô, bình tĩnh như bữa sáng không có chuyện gì xảy ra và cũng chưa từng tức giận.
"Chân Diểu." Trước khi anh ra cửa đến công ty, anh dừng ở sảnh gọi cô.
Chân Diểu lập tức đứng thẳng lưng: "Anh."
"Lúc nãy giọng điệu của anh có hơi nặng nề rồi."
Cô ngạc nhiên.
"Anh không phải không đồng ý cho em đến nhà họ Khương, chỉ là anh không hy vọng em vì chuyện lúc trước mà rời đi. Nếu không điều này sẽ khiến anh nghĩ rằng em vẫn còn để ý đến những lời nói đó và nghĩ rằng anh đang có ý đồ sai trái."
Những lời nói của Tống Lộc Bách rất nghiêm túc, nhưng giọng điệu rõ ràng là đã nhượng bộ.
Chân Diểu bị anh làm cho trở tay không kịp, nhất thời chỉ có thể hoảng hoạn phủ nhận: "Không phải đâu! Em không có nghĩ như vậy."
"Thì ra là như vậy." Anh nhàn nhạt nói.
Trong lòng cô có chút áy náy, cô cảm thấy anh đối với mình tốt như vậy nhưng cô lại vì suy đoán của người khác mà xa lánh anh, chắc hẳn anh đang rất đau lòng đúng không?
"Em thật sự không có nghi ngờ điều này, nhiều nhất chỉ nghĩ đến người khác có thể sẽ có loại suy đoán này nên cảm thấy kì lạ..."
"Trước đây anh hoài nghi em và Diên Từ có cái gì đó, vậy nó ảnh hưởng đến thái độ của em với nó rồi sao?"
Chân Diểu nghẹn ngào lập tức hiểu rõ ý của anh, nhưng lại cảm thấy tội lỗi đến không nói nên lời.
"Anh biết trong lòng em anh không có cách nào có thể so sánh với bọn họ." Tống Lộc Bách dừng lại một chút rồi tiếp tục nói: "Nhưng anh không hy vọng em vì nguyên nhân này mà không thân thiết với anh."
Nói xong thì anh trực tiếp rời đi.
Một câu "Sẽ không" của Chân Diểu còn đang kẹt ở cổ họng chưa kịp nói ra thì cửa biệt thự đã phát ra một tiếng "ầm" đóng lại. Cô mím môi chậm rãi ngồi trở lại ghế sofa, hai tay bối rối giao lại với nhau.
Làm sao đây, hình như cô cảm thấy lúc anh bình tĩnh so với lúc tức giận càng nguy hiểm hơn rồi.
Trong mắt cô, mỗi một người anh trai đều vô cùng quan trọng, cô cũng chưa từng nghĩ đến loại vấn đề "ai quan trọng hơn", nhiều nhất chỉ là cô đã quen thuộc với Tống Diên Từ và Tống Lịch Kiêu từ trước đó rồi nên lúc bình thường mới thoải mái với nhau như vậy. Nhưng bây giờ cô ngày càng tin tưởng Tống Lộc Bách, hai người họ cũng ngày càng trở nên thân thiết hơn rồi...
Nhưng mà hình như cô thật sự không phải bởi vì bị người ta nghi ngờ với Tống Lộc Bách mà cảm thấy kì lạ hoặc không muốn thân thiết với đối phương.
Nghĩ đến đây Chân Diểu không khỏi vô cùng nghi ngờ chính mình, thật sự là mình đối xử khác biệt sao?
Nhưng thật sự rất kì lạ... tại sao đối mặt với cùng một suy đoán, lúc cô sống chung với Tống Lộc Bách thì luôn nhịn không được mà nghĩ đến, hơn nữa thỉnh thoảng còn đưa ra gợi ý tâm lí cho bản thân, cảm thấy không được tự tại.
Nghĩ mãi không hiểu vấn đề, cô càng nghĩ càng thấy áy náy.
Ngay lập tức cô muốn đến nhà Khương Linh, sau đó muốn Tống Diên Từ trực tiếp đến đón cô tới Vân Thành, sau đó nữa sẽ đến sống với Tống Lịch Kiêu, có lẽ sẽ không gặp Tống Lộc Bách cho đến năm mới.
Vậy thì đợi đến lúc đó mới đàng hoàng sống chung với nhau. Chân Diểu thầm thở dài trong lòng, cảm thấy phản ứng của cô đối với sự việc lần này thật sự là hỏng bét.
Vào buổi tối sau khi từ công ty trở về, Tống Lộc Bách tự mình chở cô đến nhà họ Khương.
Chân Diểu đang ngồi ở ghế phụ, trên tay cô cầm cốc sữa dâu nóng hổi, mùi thơm ngọt ngào làm cô bớt lo lắng một chút.
Đó vẫn chưa phải là tất cả, có lẽ bởi vì sự hiện diện của người ngồi trên ghế lái rất mạnh mẽ khiến cho người ta khó có thể bỏ qua, và mùi hương lạnh lẽo trên người anh cũng khó có thể bị phớt lờ trong không gian nhỏ bé này.
Chân Diểu đang cắn ống hút và uống sữa, Tống Lộc Bách đột nhiên lạnh lùng lên tiếng: "Chuyến công tác lần này của Diên Từ vẫn chưa kết thúc, vẫn cần ở lại Vân Thành một tuần nữa."
Cô sửng sốt nhàn nhạt gật đầu nói: "Em biết mà."
"Nếu em muốn đến sống với nó thì không thể ở lại Tầm Thành, cần phải mất thời gian và sức lực vài tiếng để ngồi xe qua đó. Hơn nữa bọn em chỉ ở bên đó trong một tuần."
"Em biết rồi, anh Diên Từ đã nói với em rồi. Nhưng từ Tầm Thành lái xe đến Vân Thành chỉ mất khoảng hai tiếng. Không tính là xa."
Người ngồi trên ghế lái không nói nữa.
Sau một khoảng thời gian anh lại nói: "Ở bên đó lại là một môi trường mới, em cần phải tập thích nghi."
"Vâng, em sẽ thích ứng tốt." Chân Diểu nghiêm túc gật đầu.
"Có lẽ không cần đợi em thích ứng, bọn em đã phải quay lại rồi, sau đó em phải làm quen với nơi ở của nó một lần nữa."
"Vâng."
"Nếu em không muốn biến động nhiều lần như vậy, anh có thể giúp cậu ấy chăm sóc em thêm một tuần." Người đàn ông thản nhiên nói: "Trùng hợp là dạo gần đây anh cũng không bận."
Cô mở miệng vừa có hơi buồn cười vừa có hơi ngượng ngùng nói: "Anh, anh là muốn em ở lại đúng không?"
Tống Lộc Bách im lặng, không thừa nhận cũng không phủ nhận.
Chân Diểu thấp giọng nói: "Nếu em đột nhiên nuốt lời, anh Diên Từ chắc chắn sẽ rất khó chịu, hơn nữa em nghe anh ấy nói những thứ bên đó được chuẩn bị xong hết rồi, em không thể lãng phí tâm ý của anh ấy."
Anh "Ừm" một tiếng, không phân biệt được đang vui hay buồn.
Cho nên xem như là anh đang trá hình thừa nhận rằng anh thực sự muốn cô ở lại?
Cũng đúng, anh còn hi vọng cô không đến nhà họ Khương mấy ngày nay mà. Chân Diểu im lặng, cảm giác tội lỗi và bối rối đan xen, còn có một chút hương vị khó tả.
"Anh." Cô cúi đầu, mặt dày đổi chủ đề: "Hôm nay sau khi anh nói những lời đó trước khi đến công ty, em thật sự có một vài điều muốn nói với anh nhưng lúc đó em không có cơ hội nói."
Anh lại "ừm" một tiếng: "Muốn nói cái gì?"
"Em không có đối xử khác biệt giữa các anh, có lẽ chỉ là vì em với anh Diên Từ hiểu nhau hơn." Cũng càng giống anh em hơn. Cô thầm nói thêm trong lòng: "Nhưng mà... sau này em sẽ không né tránh anh nữa."
"Anh thà rằng em đối xử khác biệt." Tống Lộc Bách nhìn chằm chằm phía trước xe, vẻ mặt không hề thay đổi.
"Cái gì."
"Không có gì." Mặt anh không đỏ tim không đập nói dối: "Uống hết sữa của em đi, sắp nguội rồi."
"Vâng."
Phía ghế phụ lại vang lên tiếng nuốt nho nhỏ.
Xe dừng trước đèn đỏ, Tống Lộc Bách bình tĩnh quay mặt lại nhìn người phía sau.
Không biết có phải ảo giác hay không, nhưng dường như anh ngửi thấy mùi dâu tây ngọt ngào. Môi cô khi chạm vào sữa có màu hồng nhạt nhỏ nhắn mà mềm mại.
Mắt anh tối sầm lại, anh nhìn hai giây rồi lại nhìn sang chỗ khác, sau đó nhấc tay để nới lỏng cà vạt được buộc giữa cổ trước khi đạp ga lần nữa. Xương bàn tay nổi rõ hơn, có vẻ như anh đang dùng lực siết mạnh.
*
Chân Diểu ở nhà họ Khương ba ngày.
Thật ra cô hiểu rất rõ ràng ý nghĩ của mình, cho dù cô không cần theo Tống Diên Từ đến Vân Thành thì cô cũng sẽ không ở lại nhà họ Khương lâu hơn được nữa.
Cô biết đôi mắt mù của mình sẽ mang đến cho bản thân và những người xung quanh sự bất tiện như thế nào, ban đầu người khác sẽ có lòng tốt và kiên nhẫn nhưng cô không muốn làm phiền họ lâu, thậm chí là làm hao mòn lòng tốt của bọn họ.
Ba ngày hai chuyến đi, hai lần gặp mặt anh đều rất ít mở miệng nói chuyện, điều này khiến Chân Diểu có chút hụt hẫng. Dẫu sao cô mới nên là người áy náy và im lặng kia.
"Trông anh ấy..." Khương Linh khẽ nói với cô: "Rất buồn đó."
"Tại sao?"
"Chắc là vì cậu đó."
Chân Diểu không biết nên làm như thế nào, chỉ có thể cố gắng hết sức để lạc quan khi hai người gặp nhau vào lần tiếp theo.
*
Vài ngày sau, Trình Trì hẹn gặp cô và Khương Linh
Nếu như có thể, cô không sẵn sàng thể hiện sự mù quáng của mình trước một chàng trai mình đã từng có tình cảm mập mờ, còn suýt trao bức thư tình, cho dù cô biết rằng bây giờ cô không còn tình cảm gì với cậu ta ngoài tình cảm bạn học bình thường.
Nhưng cô không muốn một mực từ chối gặp mặt để cho thấy rằng bản thân rất để tâm và rất sĩ diện.
Ba người bọn họ ở cạnh nhau vào một buổi chiều ở ngày cuối cùng, Trình Trì rời đi trước bữa tối, Chân Diểu nắm tay Khương Linh đi tới cửa.
Trình Trì không vội vàng rời đi: "Chân Diểu, tớ có thể nói chuyện riêng vài câu với cậu không?"
Chân Diểu sửng sốt, gật đầu buông Khương Linh ra, sau đó xoay người đi một đoạn ngắn trở lại.
"Xin lỗi, cảm xúc của tớ làm ảnh hưởng đến cậu." Giọng của Trình Trì được pha trộn giữa sự thô ráp và sáng trong, là giọng nói độc nhất của thiếu niên.
"Ừm." Cô hơi giật mình.
"Cậu chắc chắn sẽ khỏe lại, chúc cậu sớm ngày bình phục."
Chân Diểu khẽ ngẩng đầu rồi mỉm cười với cậu ta: "Cảm ơn cậu."
Hai người đều không có
chú ý tới chiếc ô tô màu đen đang đậu ở ven đường, người ngồi trên ghế lái cũng yên lặng nhìn về hướng này.
"Vậy tớ đi trước đây, tạm biệt." Trình Trì có chút không được tự nhiên vẫy vẫy tay với cô gái trước mặt, sau đó nhận ra cô không nhìn thấy được động tác của mình nên bàn tay đó quay lại sờ sau đầu, rồi đặt xuống.
"Tạm biệt."
Thiếu nam thiếu nữ đắm mình trong hoàng hôn, đứng đối diện nhau lại hòa hợp đến bất ngờ.
Cũng chói mắt đến không ngờ.
Tống Lộc Bách liếc nhìn đồng hồ đeo tay, ước tính khoảng thời gian mà Tống Diên Từ đến đây, sau đó cầm lấy vô lăng quay đầu xe, lái xe đi một cách vô cảm.
Mấy ngày này cô không hề chủ động gọi một cuộc điện thoại nào cho anh, xem ra cô sẽ không hối hận.
Anh lái xe thẳng về nhà rồi trực tiếp đi thẳng đến thư phòng.
Những ngón tay dài của anh lướt trên giá sách, và cuối cùng dừng lại trước một cuốn sách tài chính dày cộm. Anh dừng một chút, giơ tay kéo ra.
Khi cuốn sách đến tay thì từ ở giữa tách ra có một phong bì màu hồng lẻ loi một mình.
Tống Lộc Bách lấy phong bì ra và ném cuốn sách sang một bên.
Phong bì và giấy thư bên trong đều phẳng, chỉ khác là mặt sau của phong bì bị dính một chút bụi không rõ ràng. Anh nhắm mắt làm ngơ, dùng ngón tay thon dài của mình cầm phong bì, dùng tay kia mở tờ giấy ra.
[Bạn học Trình Trì, xin chào]
Ánh mắt của Tống Lộc Bách dừng lại trên cái tên "Trình Trì" một lúc, sau đó mới tiếp tục nhìn xuống.
Bức thư này không dài, nét chữ trên giấy viết thư rất tinh xảo và gọn gàng, cô gái ấy ẩn chứa chút kiêu hãnh, dùng những lời vừa mập mờ lại vừa tràn ngập sự dò xét đối phương, chứa đầy những sự yêu thích mà không thể diễn tả được khi đối mặt với nhau.
Đây là một bức thư tình.
Đây không phải là lần đầu tiên anh xem bức thư này, ban đầu anh chỉ là có hơi quan tâm nhìn lướt qua rồi cất đi, ma xui quỷ khiến thế nào mà lại không vứt đi.
Đây là lần thứ hai anh xem nó.
Anh mím chặt môi với vẻ mặt lạnh lùng, nhưng đọc xong cũng không có tâm trạng và kiên nhẫn, nhìn lướt qua chữ ký, anh nghiêm túc nhét nó lại vào trong phong bì, sau đó cầm một góc phong bì rồi hướng về phía sọt rác.
"Thưa tiên sinh." Chú Lâm đột nhiên gõ cửa.
Tống Lộc Bách dừng tay lại, nhíu mày nhét phong thư màu hồng vào một văn kiện nào đó: "Vào đi."
Chân Diểu đã thất bại trong việc gửi bức thư này đi, vậy sau đó thì sao?
Sau này, cô sẽ viết một cái mới hay là sẽ tự mình nói "Tớ thích cậu" với người tên Trình Trì kia?
Hiện tại, quan hệ của bọn họ lại là gì đây?
Tống Diên Từ đặc biệt lái xe về Tầm Thành đón người.
"Bên Vân Thành anh đã sắp xếp xong một căn hộ, anh đã loại bỏ tất cả những đồ đạc và vật dụng không cần thiết. Phòng ngủ của em có phòng tắm và phòng thay đồ riêng, anh cũng cho người chỉnh sửa lại hết mức có thể rồi. Sẽ có một người hầu ở cùng em khi anh đi vắng cho nên em đừng lo lắng."
Chân Diểu đang ngồi ở ghế phó lái, đối mặt với những lời chỉ dẫn và giải thích nhẹ nhàng, ân cần của anh ấy, cô chỉ có thể gật đầu như gà mổ thóc.
"Hai ngày đầu em hãy tập làm quen một chút, sau đó anh sẽ dành thời gian đưa em đi dạo, phong cảnh của Vân Thành rất tuyệt."
"Anh Diên Từ, công việc của anh quan trọng hơn, những việc này đều không cần gấp."
Tống Diên Từ đột nhiên cười nói: "Hiện tại chỉ có anh ở đây, trực tiếp gọi là "anh" không phải tiện hơn sao?"
"Cũng đúng nhỉ." Chân Diểu mỉm cười ngập ngừng, cố gắng bỏ qua cảm giác tội lỗi như thể cô đã phản bội Tống Lộc Bách. Bởi vì quả thực như vậy tiện hơn rất nhiều, suy cho cùng thì cũng không có ai ở đây, cô cũng không cần thiết phải phân biệt xưng hô.
Dù sao thì Tống Lộc Bách cũng sẽ không biết.
Hai tiếng sau, hai người đã đến Vân Thành.
Căn hộ của Tống Diên Từ là một căn hộ lớn, một phòng một tầng . Nó đủ riêng tư và rộng rãi, hơn nữa đồ đạc cũng rất đơn giản nên trong lòng Chân Diểu đã nhanh chóng ghi nhớ cách bài trí của căn phòng.
Ban đầu cô không thể thích ứng với hoàn cảnh, không những không thích nghi với môi trường mà còn không thích ứng được với việc không được gặp Tống Lộc Bách mỗi ngày và cũng không còn sống cùng anh nữa. Không chỉ khó chịu mà còn... có vẻ nhớ nhung, không nỡ.
Rõ ràng lúc trước cô còn thấp thỏm căng thẳng muốn kháng cự, nhưng hiện tại đã quen, trong đầu cô thường xuyên không ngừng so sánh Tống Diên Từ với anh.
Rõ ràng là hai người đều đối xử với cô rất tốt.
Chân Diểu chỉ có thể xem điều này là do Tống Lộc Bách quá tốt với mình mà thôi, và "lòng tốt" của anh khác với những người khác.
Tuy nhiên, trạng thái này không kéo dài. Dưới sự chăm sóc tỉ mỉ và kỹ năng nấu ăn tuyệt vời của Tống Diên Từ, trong thời gian này cô chắc chắn đã bỏ rơi Tống Lộc Bách rồi.
Người giúp việc trong căn hộ chịu trách nhiệm về chế độ ăn uống và sinh hoạt của cô, nhưng Tống Diên Từ luôn tự tay nấu đồ ăn cho cô sau khi đi làm về mỗi ngày. Đôi khi bữa tối, nếu cô bỏ lỡ thời gian ăn tối, anh ấy sẽ làm nhiều món ăn nhẹ khác nhau cho cô. Bất kể đó là món dimsum hay là shushi, tất cả đều phù hợp với khẩu vị của cô một cách hoàn hảo.
"Anh, sao anh biết em sẽ thích những thứ này vậy?" Cô nhịn không được tò mò hỏi anh ấy,
"Mỗi lần cùng nhau ăn cơm ở nhà, anh sẽ tiện thể quan sát xem em thích ăn món nào, món nào em không thích ăn."
Chân Diểu cảm thán: "Cẩn thận như vậy..."
Cả hai đang tươi cười nói chuyện thì tiếng chuông cửa đột ngột vang lên.
"Em ăn tiếp đi, anh đi xem xem là ai đến." Tống Diên Từ giơ tay vỗ vỗ vai cô, nhấc chân đi về phía cửa.
Chân Diểu đáp lại một tiếng, lại lấy một chiếc bánh quy khác và đặt nó lên miệng cắn một miếng.
Rất nhanh "két két" hai tiếng cửa đã mở rồi.
"Anh, là ai vậy?" Luôn không nghe thấy tiếng động nào nên cô nghi ngờ hỏi.
Một lúc sau, Tống Diên Từ mới trả lời câu hỏi của cô, nhưng câu trả lời hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cô.
"Là Lộc Bách đến."
Tống Lộc Bách? Sao anh lại đến đây?
Chân Diểu ngơ ngác quay người về hướng cửa.
Tống Diên Từ dời bước chân, sau đó lùi lại hai bước rồi bước sang một bên, ra hiệu cho người bụi bặm ngoài cửa bước vào, nhưng người sau vẫn đứng im, con ngươi đen láy nhìn chằm chằm bóng dáng mảnh khảnh giữa phòng khách.
Tống Lộc Bách vô cảm nhìn mọi thứ trong căn hộ này.
Cô gái nhỏ hai ngày trước vẫn còn ở trong nhà anh, gọi anh là "anh", giờ đã khoác trên mình chiếc áo khoác rõ ràng là của một người đàn ông với vẻ mặt vội vàng và ỷ lại, còn đang ăn những món tráng miệng do người đó làm cho mình, xưng hô độc nhất vô nhị mà cô dành cho anh bây giờ đã dành cho người khác.
Anh gần như có thể tưởng tượng được trong những ngày này hoặc như vừa rồi hai người gần gũi như thế nào.
Cả không gian thật hài hòa và ấm áp như thể không có chỗ cho người thứ ba.